Chương 68: Ác Chiến
Nguồn truyện: Truyện YY
“Ai nói chúng tôi không hấp thụ kinh nghiệm, bởi vì chúng tôi đã hấp thụ kinh nghiệm nên chúng tôi mới có thể tiến bộ trong chiến đấu.” Tiêu Phàm cầm dao găm đâm mạnh vào người Ác Long, Ác Long nhẹ nhàng tránh qua một bên.
Khi thực hiện cái đâm này, Tiêu Phàm đã biết công kích của mình chắc chắn sẽ thất bại từ sớm, phải nói rằng thông qua cuộc chiến lúc nãy, Tiêu Phàm đã hiểu sâu hơn về Ác Long, giả sử tốc độ di chuyển của Tiêu Phàm và Ác Long là bằng nhau thì dựa vào bản lĩnh của Ác Long, Tiêu Phàm chưa chắc có thể đánh trúng hắn ta, nói chi đến việc bây giờ tốc độ di chuyển của Ác Long lại hơn xa Tiêu Phàm, Tiêu Phàm muốn đánh trúng Ác Long lại càng là một chuyện không thể.
Thế nhưng mục đích của cái đâm này không phải là muốn làm bị thương Ác Long, mà là muốn ép cho Ác Long phải né tránh!
“Nhân lúc này! Xà Cơ! Ôm bắp đùi!”
[Ôm Bắp Đùi] là kỹ năng mà Xà Cơ lĩnh ngộ được vào lúc Tiêu Phàm và Xà Cơ gặp nhau lần đầu tiên. Kỹ năng này có đặc hiệu tuyệt đối với sinh vật có chân, là một dạng kỹ năng mà Tiêu Phàm phải dùng hai chữ trâu bò để hình dung.
Cái gì? Ôm bắp đùi?
Ác Long hoàn toàn mơ hồ, nghe không hiểu lời chỉ huy của Tiêu Phàm, lẽ nào đúng như mặt chữ, nhào tới ôm bắp đùi của hắn ta, đang đánh nhau ở giữa đường đó, đừng có gây cười như vậy chứ.
Cho dù cô gái nhỏ này ôm được thì cậu có thể làm gì nữa chứ? Dựa vào sức lực của cô gái nhỏ này sao có thể hạn chế sự di chuyển của hắn ta được, hắn ta đã huấn luyện sức ở chân trong cục Cảnh sát nhiều năm như vậy cũng không phải là chuyện đùa, chỉ cần một cước đã có thể quăng cô gái nhỏ này ra rồi.
Nhìn Xà Cơ giống như một con cún nhỏ đáng yêu nhào tới ôm chặt chân mình, trong lòng Ác Long nở nụ cười, mấy đứa nhóc này đánh nhau rất ấu trĩ đó, vừa nói ôm bắp đùi thì lại ôm thật luôn kìa, bắp đùi của Ác Long này sao có thể để một cô gái nhỏ ôm như vậy được chứ.
Nghĩ đến đây, Ác Long đang muốn dùng sức ở chân để quăng Xà Cơ ra, thế nhưng một khắc sau, sắc mặt của Ác Long thay đổi…
[Hệ thống nhắc nhở: Ngài đã trúng kỹ năng Ôm Bắp Đùi của người chơi Xà Cơ: sẽ bị trói chặt và không thể di chuyển trong vòng 2 giây.]
Trong giây phút Ác Long ngây người, Tiêu Phàm nắm một nắm cát lên rồi vô sỉ quăng vào hai mắt của Ác Long, hắn không quan tâm được nhiều như vậy, tuy rằng hắn có “Phẩm cách Thân sĩ”, nhưng trong lúc như thế này, Tiêu Phàm có thể không thể để ý đến phong độ của thân sĩ, cứ làm như lưu manh là được.
“Hổ Nữu, nhanh lên, quất chết anh ta!”
“Chị biết, chị đã khó chịu với cái tên kiêu ngạo này từ lâu!” Cây roi thép của Hổ Nữu quật về phía Ác Long một cách tàn nhẫn.
“Chát!” Công kích đầu tiên mà ba người Tiêu Phàm có thể đánh vào người Ác Long, tạo thành một chuỗi tia lửa, [Hỏa Độc] của Hổ Nữu đã có hiệu quả, Tiêu Phàm quăng cát xong cũng không chịu yếu thế, cầm dao găm rồi xông tới…
Ác Long không hề nghĩ đến cô gái nhỏ ở này có thể thông qua việc ôm bắp đùi để hạn chế hành động của hắn ta, hơn nữa sau khi tên nhóc kia dùng thủ đoạn thấp hèn của những tên lưu manh đầu đường xó chợ để che mắt của hắn ta, dưới tình huống tầm mắt của hắn ta bị chặn lại thế này, lại bị công kích bằng roi thép mấy lần, thực sự là rất đau! Hơn nữa tên nhóc vô liêm sỉ kia lại bắt đầu đâm hắn ta bằng dao găm nữa!
Mẹ nó, ông đây không ra oai thì mọi người coi tôi là mèo ốm sao! Mấy người cho rằng đại ca của Bang Hắc Long có thể bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy sao!
Bỗng nhiên một luồng khí lấy Ác Long làm trung tâm bộc phát ra! Khiến ba người Tiêu Phàm đang vây công Ác Long bị chấn bay ra ngoài.
[Kỹ năng thiên phú: Thiên Cương Chính Khí]
[Loại hình kỹ năng: Kỹ năng chủ động]
[Hiệu quả: Lấy bản thân làm trung tâm rồi phun ra ngoài một luồng khí mạnh mẽ, đánh văng kẻ địch, có thể hủy bỏ hiệu quả bị trói buộc của bản thân.]
[Kỹ năng tiêu hao: 100 thể lực, thời gian hồi chiêu là 5 phút]
[Ghi chú: Thiên Cương chính khí! Thiên Giang chính khí*! Phụt ~]
(*Thiên Giang chính khí: khí thải ra khi đánh rắm)
“Không tệ, không tệ, mấy người rất không tệ…” Ác Long nhìn lượng HP bị mất 50% trong nháy mắt thì liên tục nói ra ba lần chữ không tệ: “Không nghĩ đến mấy người có thể bắt tôi phải dùng kỹ năng thiên phú Thiên Cương Chính Khí của mình, mấy người nên cảm thấy kiêu ngạo đi.”
Thật sự rất đáng tiếc, nếu không phải kỹ năng thiên phú của Ác Long có hiệu quả hủy bỏ kỳ quái này, mấy người bọn họ đã có thể xử lý hắn ta, bây giờ hắn ta đã biết Xà Cơ có kỹ năng [Ôm Bắp Đùi], chắc chắn sẽ cảnh giác, không thể tạo ra hiệu quả bất ngờ được nữa, rất khó làm lại trò cũ, Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Ác Long đã mở được cặp mắt bị cát vàng làm đỏ hoe, khi hắn ta nhìn về Tiêu Phàm thì đã có sự thưởng thức, có tâm tư chiêu mộ: “Thực lực của cậu không tệ, có suy nghĩ đến việc gia nhập Bang Hắc Long của tôi không, tôi sẽ xóa bỏ chuyện lúc trước và tha cho hai người bọn họ.”
Tiêu Phàm rất ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của mấy tên hội trưởng bang hội, lúc trước hắn chơi Thịnh Thế thì có tên ngốc gọi là Long Ngạo Thiên, bây giờ chơi Tân Sinh lại gặp Ác Long của Bang Hắc Long, mấy tên này đều là người tưởng mình rất ghê gớm, lúc nào cũng mang dáng vẻ tôi để mắt đến anh chính là vinh hạnh của anh đó.
Dựa theo tính tình của Tiêu Phàm thì sao có thể khuất phục được, mời chào, anh nghĩ anh là ai thế! Nằm mơ tiếp đi, Tiêu Phàm khinh thường nhả ra hai chứ: “Ngớ ngẩn!” Hơn nữa còn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Ác Long.
“Tốt, tốt, tốt! Cậu rất tốt! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy tôi sẽ tác thành cho cậu!” Liên tục nói nhiều chữ “tốt” như vậy không phải vì Tiêu Phàm rất tốt, mà là vì Ác Long tức giận thật rồi.
Ác Long đặt trường kiếm ở sau lưng mình, Tiêu Phàm thấy vậy, trong lòng liền nghĩ những tên hội trưởng bang hội này thật sự rất thích xem thường người khác, chịu thiệt thòi một lần rồi lại còn không chịu nghiêm túc, trong lúc chiến đấu lại thu hồi vũ khí, chẳng lẽ hắn ta không sợ lật thuyền trong mương sao?
Lại không biết, lần này Tiêu Phàm đã hiểu nhầm, bây giờ đã là năm 2990, người biết sử dụng kiếm quả thực quá ít, cho dù là người biết võ như Ác Long cũng không am hiểu kiếm thuật. Sở dĩ lúc trước Ác Long sử dụng kiếm là do thứ vũ khí tốt nhất mà Bang Hắc Long kiếm được chính là cây trường kiếm đen nhánh này.
Mà Ác Long thu hồi trường kiếm, đồng nghĩa với việc hắn ta muốn dùng bản lĩnh thực sự của mình, sẽ không nương tay nữa, bởi vì thứ mà hắn ta am hiểu nhất trong bộ Cảnh sát chính là bộ quyền vật lộn của quân đội…
Bỗng nhiên Ác Long đưa hai tay lên ngang ấn đường, sau đó thong thả đưa xuống đến phần bụng, chân trái nhẹ nhàng lướt trên mặt đất một bước, thở nhẹ một hơi rồi bày ra một tư thế chuẩn bị tấn công, kéo căng bắp đùi, hóp bụng, thẳng thắt lưng, sau đó lại bỗng nhiên thả lỏng, khiến người ta có cảm giác cả người hắn ta đã thay đổi thành một loại khí thế khác.
Đúng vậy, Ác Long muốn nghiêm túc bắt nạt những bạn nhỏ không biết trời cao đất dày là gì này.
Tiêu Phàm nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng liền vô cùng khẩn trương, sao mà giống cái gì mà Cửu Dương Thần Công trong phim võ hiệp hay chiếu trên ti vi vậy? Loại võ công này trên ti vi thế nhưng có thể xẻ đôi vách núi đó, nếu như Ác Long đánh ra một chiêu Bài Vân Chưởng hay Giáng Long Thập Bát Chưởng gì gì đó… Tiêu Phàm cảm giác hắn thật sự muốn chết quách đi cho xong.
Ác Long khinh miệt hướng Tiêu Phàm ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo đến đánh!
Đờ mờ, lúc nãy hắn ta cầm bảo kiếm, ông đây còn cóc sợ, bây giờ hắn chỉ có tay không, lẽ nào ông đây lại phải sợ hắn ta sao, ba đánh một, ai sợ ai chứ!
“Chúng ta lên!” Tiêu Phàm hướng về phía Hổ Nữu và Xà Cơ hô lên.
…