Chương 72: Thức Tỉnh (2)
Cô nhìn thấy người đàn ông bị phế hai tay kia, dùng miệng nhặt dao găm dưới đất lên, không tiếng động khiêu vũ theo nhịp điệu trong gió, bước nhảy cao nhã mà xinh đẹp, hợp cùng tia máu bắn ra theo từng vết chém, máu tanh mà quỷ dị, tại thời khắc chiến đấu sống chết này, lặng lẽ đoạt đi mạng sống của người khác.
Tư thế chiến đấu vô cùng tà mị của Tiêu Phàm đối với một cô gái mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh có lực sát thương không gì sánh được, khiến trái tim Tiểu Khuyển Du Lục Hoa kích động nhảy bình bịch trong lồng ngực không ngừng, mắt cụp xuống trên khuôn mặt đã đỏ ửng lên, phối hợp với ngũ quan xinh xắn lại càng lộ vẻ đáng yêu.
Nhưng Tiêu Phàm cũng không biết phương thức hắn chuyển động lúc này cực kỳ giống trạng thái lúc sử dụng [Điệu Waltz Phong Vũ], trong đầu hắn bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất chính là giết! Giết! Giết! Muốn đem người trước mặt giết chết!
Phần điên cuông này đến từ phần con của con người, dã tính cũng không phải chỉ có dã thú mới có, một khi phần dã tính của con người bộc phát, so với dã thú còn điên cuồng hơn, còn tàn bạo hơn nhiều.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ? Vì sao hắn không thấy được hắn ta, vì sao? Hắn ta không phải đã tàn phế rồi sao? Vì sao còn có thể chiến đấu chứ?
Ác Long chưa từng hốt hoảng như vậy, dù cho trong cuộc sống thực phải đối mặt với những kẻ giết người không chớp mắt cũng chưa từng có cảm giác này, sở dĩ hắn cảm thấy như vậy là bởi vì kẻ địch trước mặt đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn.
“Thiên Cương Chính Khí!” Một luồng khí lưu mãnh liệt rốt cuộc phá vỡ cục diện đang nghiêng về một phía, kỹ năng thiên phú của Ác Long mạnh mẽ đánh văng Tiêu Phàm đang di động với tốc độ cao bên người hắn ra.
Cơ thể Tiêu Phàm bị đánh bay giữa không trung nhưng ngay lập tức đè mũi chân xuống, dùng đầu ngón chân lướt trên mặt đất để giảm tốc độ, đợi cho lực bay giảm xuống, chân phải giẫm về phía sau, ổn định lại cơ thể bị đánh bay.
“Hộc hộc hộc…” Ác Long thở hổn hển, vẻ mặt nhăn nhó, giơ kiếm lên chỉ về phía Tiêu Phàm, nói: “A, a, mày cho là làm vậy là có thể đánh bại tao rồi sao? Nhóc bụi đời.” Chỉ là trong giọng nói không có sự tự tin thường ngày, lại xuất hiện một chút run rẩy, lúc này lượng HP của Ác Long đã bị chậm rãi chém rớt không còn lại bao nhiêu.
Tiêu Phàm không để ý lời lẽ rác rưởi của hắn ta, vẫn cắn dao găm như trước, bởi vì cắn chặt trong thời gian dài, hàm răng có chút rã rời, vài giọt máu tươi lặng lẽ nhỏ xuống dọc theo lưỡi dao.
Không hề có động tác dư thừa, Tiêu Phàm lại lần nữa phóng về phía Ác Long…
Có lẽ là bởi vì trạng thái chiến đấu tốt đẹp của Tiêu Phàm vừa bị cắt ngang, cũng có thể là vì một khe hở thời gian nhỏ mà Ác Long chiếm được để điều chỉnh, lúc này giao chiến, Tiêu Phàm không làm bị thương Ác Long được, toàn thân rút lui, cũng như tường kiếm của Ác Long cũng không thành công chém trúng Tiêu Phàm.
Trường kiếm đón đỡ công kích của dao găm! Âm thanh kim loại va vào nhau!
Đinh! Tiếp đó là một tiếng vũ khí rơi xuống.
Dao găm vẫn ngậm ở miệng Tiêu Phàm rơi mất…
Ác Long nhanh chóng đem kiếm cắm xuống cây dao găm vừa rớt xuống, đem thanh Địa Tinh Tiểu Cốt Chủy hóa thành cát bụi, đây là biểu hiện của cạn kiệt độ bền.
“Ha ha ha, trời cũng giúp tao! Tao dùng Ảm Long Minh Viêm kiếm tấn công cũng có thể kèm theo hiệu quả phá hủy độ bền vũ khí của người khác, không nghĩ tới, mày không có vũ khí thì có thể đánh bại tao như thế nào? Ha ha.” Ác Long nhìn Tiêu Phàm đã lách người ra xa hắn đắc ý cười to nói, mà Tiêu Phàm nhìn về một cây dao găm khác, lúc chiến đấu đã sớm bị đánh văng ra xa, nếu như Tiêu Phàm muốn nhặt vũ khí, Ác Long cũng không ngại cho phía sau hắn một nhát kiếm.
Tiêu Phàm không nghe Ác Long nói nhảm, liếm đôi môi khô khốc một cái, nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện có hơi mặn.
Mắt như trước không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ác Long, không để ý việc có vũ khí hay không, lần nữa vọt về phía Ác Long, bởi vì điều mà Tiêu Phàm muốn không phải là vũ khí mà là mạng của Ác Long.
Ác Long nhìn Tiêu Phàm lại xông đến, đã không còn khẩn trương như lúc trước, bởi vì một con quái vật không có nanh vuốt thì làm sao có thể tổn thương hắn được chứ.
Hắn ta không để ý rằng Tiêu Phàm trong lòng hắn đã từ một kẻ tầm thường thăng lên thành một con quái vật.
Chân! Đúng vậy, nếu như hắn muốn công kích, không có hai tay nhất định sẽ sử dụng chân đá đến, hắn ta chỉ cần theo dõi thân dưới của hắn là có thể phòng bị công kích của hắn.
Một khi hắn ta dùng thân dưới để tấn công, chuyển động nhất định sẽ bị ảnh hưởng, không có tốc độ di chuyển, đến lúc đó chỉ cần một kiếm liền có thể kết thúc tất cả.
Lúc này Tiêu Phàm đã đến rất gần, Ác Long thời thời khắc khắc phòng bị Tiêu Phàm đá tới, nhưng mà Tiêu Phàm cũng không có khuynh hướng nhấc chân lên.
Muốn tấn công bất ngờ tao sao? Hừ, chỉ cần tao nhìn chằm chằm chân mày, tao không tin mày lại không dừng lại. Lúc này Ác Long rất tự tin với phán đoán của hắn.
Bỗng nhiên Ác Long cảm thấy cổ đau nhói, không kìm được hét thảm một tiếng: “A!”
Tiêu Phám há to miệng táp tới cổ của Ác Long, hàm răng sắc bén đâm vào động mạch ở cổ…
Máu tươi phun ra ngoài, bắn về yết hầu của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm bởi vì cắn dao găm chiến đấu trong thời gian dài mà có chút khát nước, lại có thể buông thả lý trí, điên cuồng uống máu.
Trong đầu Ác Long lúc này đã không còn ý niệm chiến đấu, trong lòng chỉ còn lại cảm giác sợ hãi, hắn chỉ muốn thoát khỏi con dã thú ăn thịt người này, hai tay túm lấy cơ thể Tiêu Phàm, dùng sức ném ra ngoài, nhưng hắn lại phát hiện thân thể dần không có sức lực, tầm mắt bắt đầu trở nên tối đen…
“Loảng xoảng, bịch!” Bộ đồ Linh Xà và một thanh trường kiếm đen như mực rơi xuống mặt đất, rơi lả tả trước mặt Tiêu Phàm…
Tiêu Phàm nhìn mặt đất trước mặt không có một bóng người, miệng vẫn giữ động tác cắn xé như cũ, sau đó vẻ mặt chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.
Không biết là mệt mỏi hay vì đứng lâu mà hai chân tê dại, hắn quỳ xuống.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn về bầu trời đỏ như máu, trên mặt lăn dài hai hàng nước mắt, “A…”
Tiếng rống này, từ hưng phấn đến uể oải, đến bi thương, cuối cùng hóa thành tiếng khóc thầm…
Nơi vừa chiến đấu kịch liệt bây giờ trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại bóng lưng cô đơn tĩnh mịch của Tiêu Phàm.
Tại nơi lặng ngắt như tờ này, không có Hổ Nữu, không có Xà Cơ, không có Bán Trường Miên, không có Miên Miên, Tiêu Phàm cảm thấy hắn thực sự rất cô độc.
Hắn không chú ý đến máu trên mặt đất bên cạnh hắn đang bắt đầu chậm rãi bay lên, chảy về phía đỉnh đầu của hắn, máu tanh vốn màu đỏ tươi lại biến thành màu đen thần bí, lại quỷ dị biến thành màu trắng, cuối cùng hóa thành bốn chữ Hán màu trắng bay lơ lửng trên đầu Tiêu Phàm.
Nhưng người vẫn trốn phía sau tảng nham thạch lại thấy được toàn bộ…
“Quá đẹp!” Tiểu Khuyển Du Lục Hoa nhìn về Tiêu Phàm với ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt khác thường!
Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Phàm cảm giác hai mắt hắn ráo hoảnh, tùy ý tê liệt ngồi trên mặt đất, hai tay đã có thể cử động mệt mỏi chống đỡ cơ thể, nhìn bầu trời đỏ như máu, ánh mắt ngơ ngác, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mãi đến khi phương xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc: “Phàm muội muội, anh không sao chứ?”
“Tụi tôi pm cho anh nhiều tin như vậy cũng không thấy hồi âm gì, làm hại tôi và Xà Cơ lo lắng cho anh như vậy.”
Nghe được lời trách cứ của Hổ Nữu, Tiêu Phàm lúc này mới xem tin nhắn của hắn, bên trong có hơn mười tin nhắn của Hổ Nữu và Xà Cơ đang lẳng lặng nằm ở đó.
Nhìn người vì vội vàng chạy đến từ điểm hồi sinh mà nói có chút thở không hơi là Hổ Nữu và Xà Cơ ở bên cạnh cũng đang hé mở cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển, Tiêu Phàm lần đầu tiên cảm nhận được tư vị ấm áp trong trò chơi này.
“Bốp!” Hổ Nữu đánh một cái lên người Tiêu Phàm, bị tập kích bất ngờ khiến Tiêu Phàm vừa đứng dậy hơi lảo đảo một chút.
“Hỏi anh đấy, làm gì lại dùng một bộ biểu tình buồn nôn đó nhìn tôi chứ, khiến cho toàn thân tôi đều nổi da gà…”