Chương 78: Đục Nước Béo Cò (1)
“Vậy tọa độ đánh boss là gì để chúng tôi né chỗ đó ra?”
“Tọa độ XX, XX” Họa Trứ Luy trả lời Tiêu Phàm một cách thành thật, Tiêu Phàm thật sự bị sự thành thật của tên này cảm động…
Tiêu Phàm thở dài, Ác Long, lúc đầu anh còn tưởng chú là một kiêu hùng thế nhưng chú vì mở rộng công hội mà loại người nào cũng nhận, ngay cả EF4 đều đồng ý cho gia nhập thì chú sẽ cách mục tiêu của mình càng ngày càng xa mà thôi.
Tiêu Phàm không biết bởi vì hắn giết chết Ác Long làm hắn ta bị giảm rất nhiều cấp, kết quả là uy danh giảm mạnh, bang chúng của bang Hắc Long giảm mạnh. Vì bổ sung tổn thất gần đây nên mới nhận những người như EF4 báo danh tham dự.
Vì kẻ thù nên rộng lượng mà bỏ qua, nên Tiêu Phàm và Vũ Hội Ác Ma rất nhiệt tình bắt chuyện với nhóm EF4 một lúc lâu, cuối cùng thì rời khỏi trong ánh mắt lưu luyến của EF4.
Vũ Hội Ác Ma cần giả vờ rời khỏi nơi này.
“Vừa lừa gạt được một tin tức, bang Hắc Long đang đánh boss thế giới tại tọa độ {XX,XX} là Hắc Phong cự viên.
Sau khi nói xong thì mắt của Tiêu Phàm và Hổ Nữu đều sáng lên, bắn ra ánh mắt bỉ ổi, khóe miệng cười hắc hắc.
“Đội trưởng và chị Hổ Nữu có phải là anh chị em gì không nhỉ?” Bán Trường Miên nhìn thấy nét mặt giống y chang nhau của hai người nên hỏi Xà Cơ.
“Tôi cũng thấy bọn họ có vấn đề, tôi cũng từng hỏi bọn họ có phải là quen biết nhau trong hiện thực hay không, thế nhưng bọn họ đều nói là không biết.” Xà Cơ cũng không rõ ràng nên nói bằng giọng nghi ngờ.
“Thế nhưng nhiều lúc tôi thấy động tác và khí chất của hai người rất giống nhau!” Bán Trường Miên thấy hơi hâm mộ hai người đang cười gian này.
“Tôi cũng thấy vậy, đặc biệt là những lúc chuẩn bị chơi đểu ai đó.” Xà Cơ nhớ lại rồi nói.
“Đúng vậy!” Bán Trường Miên khẳng định chắc chắn về điều đó.
Miên Miên đứng sau lưng chị họ, lén nhìn hai người đột nhiên lên cơn này, hơi hiếu kỳ xen lẫn sợ hãi.
“Phàm muội muội, chúng ta đi cướp quái chứ?” Nụ cười của Hổ Nữu rất xấu xa, hỏi Tiêu Phàm.
Xem ra Ác Long đúng là trêu chọc đại tiểu thư này hơi ác rồi.
“Cướp quái sao? Một người nổi danh là người tốt trong trận doanh Ác Ma như tôi làm sao có thể làm chuyện đó được, chúng ta không phải đi cướp quái, chúng ta muốn làm từ thiện, việc thiện thật lớn, ha ha ha ha…”
Xem ra Tiêu Phàm cũng là một kẻ thù dai.
…
Bên ngoài thành Abaddon hôm nay cũng không yên tĩnh, bởi vì thỉnh thoảng lại truyền ra một tiếng kêu gào: “Ngao!”
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…”
Cái âm thanh giống như là đang gõ trống này thực ra là do Hắc Phong cự viên đang đấm ngực, đây là nghi thức trước khi chiến đấu của loài này.
“Ngao!” Tiếng gào to lần nữa truyền khắp vùng này.
Hắc Phong cự viên cao khoảng 3 – 4 mét, bộ lông đen nhánh dựng thẳng lên như là tơ thép vậy, lông trên đầu cũng rất dày, giống như là một con nhím vậy.
Trên khuôn mặt hung ác của con vượn này còn đeo một khoen mũi, phần phía trên tai trái của nó còn có một vòng tai, bị tóc dài che lại, chỉ khi chạy nhảy thì mới loáng thoáng thấy được nó mà thôi.
Cũng chả biết Hắc Phong cự viên tìm được ở đâu một cái quần jean có vài vết rách, trên đó còn đính vài cái đinh màu xanh, nhìn qua trông khá đẹp mắt.
Hôm nay Hắc Phong cự viên thấy rất tức giận, bởi vì có một đám ác ma đang vây giết nó.
Trước người Hắc Phong cự viên có rất nhiều người chơi, cao thấp béo gầy đủ cả, phần lớn là rất xấu xí, giống như lưu manh và du côn, trong này còn có vài người quen của chúng ta nữa…
Người đầu tiên là một người có dáng người gầy gò, trên tay cầm một thanh dao mổ heo sắc bén, đó chính là Adt thân yêu của chúng ta.
Bên cạnh Adt là một tên đang quơ móng vuốt của mình, giống như là phiên bản gầy yếu của Wolverine vậy, chính là Phó bang chủ của bang Hắc Long, Phong Lang.
Hai người bọn họ ở đây thì Biều Đại Đại chắc chắn là không thể thiếu được.
“Hoắc! Ha!” Phi Thiên Phì Đường Lang của chúng ta đang sử dụng một chiêu “Bọ Ngựa Bắt Ve” rất mạnh mẽ.
“Hì hì…” Tiếng cười đó giống như là gió lạnh trong ngày mùa đông thổi qua chiến trường, làm cho mọi người cảm giác run rẩy.
Nghe được tiếng cười này thì khí thế của ba người Biều Đặc Phong giảm xuống còn một nửa…
Cả người mặc áo đen, tứ chi chạm đất, Độc Chu bò qua một đám người, những nơi đi qua, mọi người đều tránh ra nhường đường, không ai dám chắn đường của cô cả…
Người cuối cùng ra sân đương nhiên là Hắc kỵ sĩ, bang chủ bang Hắc Long – Ác Long.
Chỉ là lúc này trên tay của hắn ta thiếu mất thanh kiếm kia.
Ác Long nhìn chằm chằm vào Hắc Phong cự viên, đặc biệt khi nhìn vào đôi găng tay làm bằng kim loại sáng bóng trên tay của nó thì ánh mắt trở nên khát vọng.
Ác Long nghĩ tới trận PK gần nhất với Tiêu Phàm, nếu khi đó mình đeo đôi găng tay này mà không phải là Ảm Long Minh Viên kiếm thì thật sự là điều tuyệt vời.
Đúng vậy! Ta chính là quyền thủ mà không phải là kiếm sĩ, cho nên phải giết con boss này!
“Tất cả thành viên bang Hắc Long nghe lệnh, tổng tấn công! Xử lí – Hắc Phong cự viên!”
Ác Long nhìn thẳng Hắc Phong cự viên, tay phải đang giơ cao, theo tiếng hét thì cũng rơi xuống, chỉ thẳng tới boss…
“Hoắc! Ha!” Biều Đại Đại vung tay, thẳng lưng, chân đạp mạnh xuống đất, tay chụm lại như kiếm kèm theo ngọn lửa màu đỏ chém vào người Hắc Phong cự viên.
Adt cũng đang điều khiển con dao mổ heo của mình rất linh hoạt, tước, chặt, cắt, phát chém nào cũng đều hung tàn.
Phong Lang khi tấn công cũng không trật tự được như hai người anh em của mình, gã đánh nhau rất điên cuồng, vung hai móng vuốt với tốc độ rất nhanh, tạo thành một màn lưới sắc bén.
Ngoại trừ ba người này thì bang chúng của bang Hắc Long đều dùng vũ khí của mình nhao nhao xông tới Hắc Phong cự viên đánh tới.
Chiến trường rất lộn xộn, không có trật tự chút nào, chỉ nhìn mà bình luận thì thấy bang Hắc Long định giết chết Hắc Phong cự viên bằng chiến thuật biển người chứ không còn dùng phương pháp nào nữa cả.
Cũng không phải là Ác Long không biết cách chỉ huy đoàn đội chiến đấu, mà là chỉ huy chiến đấu với số lượng lớn người chơi trong trận doanh Ác Ma quá khó khăn.
Trận doanh khác thì có thể chỉ huy đơn giản hơn nhiều, có thể là tank đi tới cản đường, DPS chú ý tấn công mạnh nhất có thể, buff máu nhớ quan sát HP của mọi người…
Thế nhưng tại trận doanh Ác Ma lại không có chuyển chức, như thế thì ai có thể phân biệt đâu là tank, đâu mới là DPS chứ?
Cho nên điều đó đã quyết định trên chiến trường chắc chắn là lộn xộn, không có quy tắc, mà đây cũng là lần đầu tiên Ác Long tập hợp bang chúng đi đánh boss thế giới nên bây giờ mới phát hiện vấn đề nghiêm trọng này.
“Ngao ô!”
Hắc Phong cự viên bị những công kích yết ớt của đám ác ma này tấn công cũng thấy khó chịu, giơ tay ra quơ một vòng đã làm những bang chúng của bang Hắc Long đổ rầm rầm giống như quân bài domino vậy.
Hắc Phong cự viên nhảy lên cao, rồi rơi xuống vào một đám đông, khi rơi xuống làm mặt đất chấn động, hất bay rất nhiều người chơi, sau đó Hắc Phong cự viên tóm lấy vài người ném lên không trung, giống như sao băng vậy, tạo thành một đường ánh sáng đẹp đẽ, biến mất trước mắt mọi người.
“Ngao ô… Ngao ô…” Hắc Phong cự viên vui sướng đấm lồng ngực mình, nó giết người thật sự dễ dàng như cắt cỏ vậy.
Ác Long thật sự là thất vọng đối với bang chúng của bang Hắc Long: “Độc Chu, cô tới đi! Giết chết con tinh tinh kia rồi dạy bảo những người bạn nhỏ trong bang chúng ta phải chơi như thế nào mới đúng!”
“Hì hì… Tất nhiên.” Tiếng cười của Độc Chu làm cho người khác rùng mình, cô dùng đôi mắt bị tô thành đen sì của mình nhìn chằm chằm tới phía trước, thế nhưng ánh mắt của cô không phải là nhìn con tinh tinh kia mà là nhìn những bang chúng của bang Hắc Long đang vây quanh nó, sau đó nở một nụ cười rất ghê rợn.
Cả người Độc Chu cúi xuống, tứ chi chạm đất, di chuyển giống như một con nhện, chạy vào trong chiến trường…
Ác Long nhìn bóng người Độc Chu rời khỏi mà cảm thấy yên tâm hơn nhiều, bởi vì Độc Chu khác biệt với những tên rác rưởi trong bang.