Chương 81: Tín Ngưỡng Lại Xuất Hiện
Nhưng đám người của Bang Hắc Long lại không hề lùi bước, đấy chính là ưu điểm duy nhất của bọn chúng, một đám phần tử chiến đấu trời phú, chiến đấu chính là niềm vui của bọn chúng. Chúng có thể cảm thấy giải thoát trong sự bạo lực, đạt tới sự hưởng thụ trong chiến đấu.
Trông thấy đám người Bang Hắc Long vẫn bao vây mình, vượn lớn Hắc Phong liền nổi giận, vì thế…
“Ngaooo!”
Một luồng ánh sáng chói mắt từ chỗ vượn lớn Hắc Phong phóng ra, vụt qua vượt qua tầm mắt của đám người Bang Hắc Long.
Boss muốn tung chiêu lớn rồi!
Đây là tiếng lòng của mọi người trong giây phút này.
Vì thế mọi người dựa vào bản năng chiến đấu của mình sẵn sàng tư thế phòng ngự.
Đợi khi tầm mắt khôi phục rõ ràng hơn, đám người Bang Hắc Long cảm thấy kinh ngạc, vì sao lại chẳng có gì diễn ra vậy?
“Á! Boss chạy trốn rồi!”
Một người nào đó nhận ra đầu tiên rồi hét lớn lên.
“Hỏng bét!” Ác Long không thể ngờ được lại xảy ra chuyện này. Nếu như Boss chạy rồi thì hắn chắc chắn bị tổn thất lớn.
“Hỏng bét!” Tiêu Phàm cũng không thể ngờ chuyện này lại xảy ra. Tuy rằng mục tiêu của hắn không phải là vượn lớn Hắc Long nhưng nó chạy rồi, kế hoạch của hắn cũng không thực hiện được.
Tiêu Phàm cảm thấy hơi hối hận, đáng nhẽ hắn nên nghĩ đến đặc trưng vốn có của những thứ có trong trận doanh Ác Long, đó chính là không có trình tự gì hết, khong có quy củ gì hết. Bạn đã từng thấy Boss bỏ chạy bao giờ chưa? Tiêu Phàm đã từng chơi rất nhiều game, đọc rất nhiều tiểu thuyết online nhưng chưa bao giờ xuất hiện sự việc bất thường như thế này.
Vượn lớn Hắc Phong bay nhanh về phía xa, còn quay lại nhìn đám người phái sau một cách bướng bỉnh, thầm nghĩ, đúng là một lũ ngu xuẩn, ta làm gì có sức để mà chơi đến cùng với các ngươi.
Ngay tại lúc nó cho rằng mình có thể chạy thoát được thì một âm thanh chói tai giống như móng tay quệt vào vách tường lại vang lên.
“Phì phò phì phò…” Vài cái dây thép lóe ra một chút hào quang dưới ánh mặt trời.
Hai chân của Vượn lớn Hắc Phong tóe máu, đau đớn ngỡ xuống đất.
“Các người còn không mau qua đây, bao vây lấy nó, đừng để nó chạy thoát.” Nhện độc vội vàng hô hoán đám tay chân vẫn còn đang đứng ngây ra đó.
Nghe được mệnh lệnh của Nhện độc, đám người Bang Hắc Long hô hào xông lên…
Lúc này, Ác Long cuối cùng cũng xông về phía đám đông, áo choàng đỏ như máu cũng tung bay theo gió.
“Đi rồi!” Một giọng nói phía sau gò đất vang lên…
Vượn lớn Hắc Phong biết bản thân đã không còn đường để chạy, điên cuồng tung đòn công kích, đám người kia lại bị tấn công tan tác như gà bay chó sủa. Từng người, từng người của Bang Hắc Long biến mất dần dần trên chiến trường, đồng thời tiếng thở dốc nặng nhọc của vượn lớn Hắc Phong càng ngày càng nặng nề.
“Hắc Long Ba!” Ác Long mặt mũi dữ tợn, dùng đòn tấn công mạnh nhất của mình, đánh thẳng về phía vượn lớn Hắc Phong, một con Hắc Long dữ tợn dần dần hình thành trên quyền chưởng của Ác Long, há miệng để lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Vượn lớn Hắc Phong cảm nhận được đòn tấn công trước mắt là không thể chống đỡ, trong lòng dấy lên sự đau khổ, kết thúc thật rồi, vậy là hết thúc thật rồi, bại dưới tay đám ác ma nhỏ bé này thật không cam tâm…
Vẫn là phương pháp quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc…
Một bóng người xông đến che khuất tầm mắt phía trước vượn lớn Hắc Phong…
Đòn tấn công mạnh mẽ của Hắc Long Ba vị đại, nâng hết đất đá trên mặt đất lên, che khuất tất cả mọi thứ, sau khi mọi thứ ổn định, khuôn mặt Ác Long thể hiện sự kinh ngạc tột cùng, hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế xuất quyền mà vượn lớn Hắc Phong cũng không bị hạ gục, một ngọn giáo gỗ quen thuộc đánh úp về phía nắm đấm của hắn ta.
Đám người Tiêu Phàm một nam bốn nữa liền đột ngột xuất hiện phía trước vượn lớn Hắc Phong…
Ác Long giật mình nhìn người thanh niên trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ngươi?”
“Lâu rồi không gặp, Ác Long đại ca có còn nhớ đến ta?” Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dạng tức tối của Ác Long thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Ây da! Được lắm, Phàm muội muội!” Hổ Nữu đứng bên cạnh bụm miệng cười, nhìn hắn và Ác Long bằng ánh mắt ám muội.
Tâm trạng vui mừng vì kế hoạch đã thành công của Tiêu Phàm trong nháy mắt đã bị Hổ Nữu phá tan tành.
Tiêu Phàm không để ý đến đám người vây xung quanh, quay đầu lại, lễ phép hành lễ với vượn lớn Hắc Phong, chân thành nói với nó: “Chào ngài! Tôi là người của Hiệp Hội Bảo Vệ Thiên Nhiên, tôi tên là Tác Phạm…”
[Hệ thống cảnh báo: Đồng đội của bạn – Xà Cơ đã phát động Lương Tri Dụ Địch thành công, thái độ của vượn lớn Hắc Phong đối với đội bạn đã chuyển thành bạn tốt]
[Hệ thống cảnh báo: Bạn giành được tình báo của Boss vượn lớn Hắc Phong hoang dã]
[Tên: Vượn lớn Hắc Phong]
[Cấp bậc: 20]
[Chúng tộc: Tộc vượn lớn (chủng tộc trí tuệ)]
[Lượng HP: 6% (Sắp chết)]
[Giá trị thể lực: 800/2000]
[Ghi chú: Đây là một sinh vật cực kỳ thông minh]
Kỹ năng
1.[Tên kỹ năng: Lưu Tinh Quyền]
[Loại hình kỹ năng: Kỹ năng chủ động]
[Hiệu quả: Tóm được kẻ địch dưới cấp của mình, thực hiện ném mạnh, thời gian phục hồi 5 phút]
[ Kỹ năng tiêu hao: 100 giá trị thể lực]
[Ghi chú: Cho ngươi đi chơi cùng sao băng trên bầu trời, còn máu rơi xuống bờ vai ta]
2 [Tên kỹ năng: Tinh Tinh Điểm Đăng]
[Tên kỹ năng: Kỹ năng bị động]
[Hiệu quả: Khi ra quyền ở tốc độ cao sẽ tóe lửa, nâng cao uy lực cho đòn tấn công]
[Ghi chú: Tinh Tinh Điểm Đăng, chiếu sáng ngôi nhà của ta…]
3 [Tên kỹ năng: Tinh Cầu Chi Quang]
[Loại hình kỹ năng: Kỹ năng chủ động]
[Hiệu quả: chế tạo một luồng ánh sáng khiến đối thủ bị mù tạm thời, thơi gian phục hồi là 30 phút]
[Kỹ năng tiêu hao: 500 giá trị thể lực]
[Ghi chú: Xuất phát! Hướng về ánh sáng!]
Tiêu Phàm xem tư liệu cụ thể của vượn lớn Hắc Phong, tuy rằng ghi chú của cả ba kỹ năng đều là hàng nhái nhưng Tiêu Phàm rất vui bởi vì ba kỹ năng của Boss cho thấy nó rất mạnh, Hắc Goblin cũng chỉ có một kỹ năng thôi.
Chỉ cần Boss đủ mạnh, việc mượn tay vượn lớn Hắc Phong diệt Bang Hắc Long lại càng trở nên dễ dàng hơn.
“Chào ngài! Tôi là Phạm, tiên tri của Hiệp Hội Bảo Vệ Tự Nhiên!”Tiêu Phàm ngừng lại rồi nói tiếp: “Hiệp Hội Bảo Vệ Tự Nhiên của chúng tôi chú trọng đến việc bảo vệ lợi ích bản thân của những sinh vật hoang dã như ngài, dựa trên những biện pháp để bảo vệ tự nhiên mà thành lập Hiệp Hội, tín ngưỡng tự nhiên. Xin hãy giác ngộ giáo lí của chúng ta!”
Vừa nói, Tiêu Phàm thành kính đặt tay chữ thập trước ngực mình, nói: “Ngài vượn lớn đáng thương ơi, tôi nghe được tiếng kêu của ngài bị đám ác ma khi dễ, vì thế dưới sự chỉ dẫn của thần, đã mang theo thẩm phán hình phạt Tiger của Hiệp Hội Bảo Vệ Tự Nhiên, Thánh nữ điện hạ, Thần ân nữ tế tự và tỳ nữ đến cữu ngài đây, vì thế hãy gia nhập team với chúng ta, cùng nhau đoàn kết chống lại những kẻ tà ác trước mắt!”
Thần côn của Tiêu Phàm có thể nói là vô cùng dõng dạc. Mấy thứ linh tinh như tên gọi danh hiệu “Tà giáo tự nhiên” cứ phải gọi là xuất khẩu thành văn, hơn nữa theo như tin tình báo, con khỉ này vô cùng smart. Vậy thì dựa theo chỉ số thông minh, nhất định sẽ hiểu được chỉ có đoàn kết với mọi người mới có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn này. Nếu ai cũng làm theo ý mình, chiến đấu đơn độc thì kết quả cuối cùng sẽ đều là chết không toàn thây.
“Ngao ngao ngao!”
[Hệ thống phiên dịch: Ta chẳng thèm hợp tác cùng các ngươi!]
“Được thôi, vậy thì chúng ta hãy đánh bại chúng.” Tiêu Phàm vừa cười tủm tỉm vừa nói nhưng sau đó đã kịp phản ứng lại liền hốt hoảng “Ngươi nói cái gì!”
“Ngao ngao ngao!”
[Hệ thống phiên dịch: ta không thèm hợp tác cùng các ngươi!]
Tiêu Phàm nuốt nước miếng, bỗng nhiên nhớ ra ban nãy hệ thống cảnh báo không phải vượn lớn Hắc Phong gia nhập team mà là thái độ của nó, tại sao lại như thế, cái thể loại kiêu ngạo như đã từng quen biết trước đây là thế nào đây? Nếu không thể thuyết phục nó gia nhập team và nghe theo mệnh lệnh, vậy thì rất có thể sẽ rơi vào tay Bang Hắc Long, như thế team mình còn bị lật ngược tình thế, lâm vào kết cục đoàn đội bị hủy diệt.
Bà mẹ nó, giờ phải làm gì?
Hiện trường lúc này trở nên hơi kỳ quặc, ba người “Biều Đặc Phong” nhận ra nhóm người phía trước đang làm gì, đặc biệt là ánh mắt sợ hãi và cảnh giác khi nhìn thấy Bán Trường Miên