Ác Ma Doanh Địa

Chương 85: Kết Lưới

Chương 85: Kết Lưới

Còn nữa còn nữa, cái tên đần độn của Bang Hắc Long đang làm gì bên cạnh Miên Miên thế kia? Chẳng lẽ khuyết điểm trong tâm lý của gã là “Cuồng điêu khắc băng”? Nếu không thì cứ chém loạn xạ vào khối băng cứng ngắc ấy làm chi?
Còn tình hình bên phía Xà Cơ thì Tiêu Phàm có vắt hết óc cũng chẳng hiểu nổi. Cô gái nhỏ xíu kia cứ ngây ngốc rượt theo một đám thành viên Bang Hắc Long, vừa chạy vừa cất giọng bảo họ đợi mình, nhiệt tình vô cùng. Nhưng kết quả là thế nào? Đám trai tráng kia không thèm cho cô em Xà Cơ này chút xíu thể diện nào thì cũng thôi đi, đằng này lại còn vừa chạy vừa khóc vừa kêu cha gọi mẹ như gặp phải quỷ. Bọn họ không biết rằng hành động này làm tổn thương lòng tự ái của con gái lắm à? Đặc biệt là tên mập chết bầm kia, không biết gã là diễn viên từ lò nào ra mà lúc bị Xà Cơ đuổi theo, biểu cảm trên mặt gã khoa trương đến nỗi không có một từ ngữ nào diễn đạt nổi. Tiêu Phàm ngờ rằng nghề của tên mập ấy chính là diễn viên quần chúng trong gameshow “Tôi là ca sĩ”.
Nhưng vấn đề lớn nhất là mấy đồng đội khiến hắn lúc nào cũng phải lo ngay ngáy ấy đang chém giết theo đam mê của chính mình, thế mà hiệu quả thu được hình như còn tốt hơn những gì Tiêu Phàm dự đoán nữa. Vì vậy, Tiêu Phàm cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị đả kích rất nghiêm trọng…
Hắn thở dài, tự an ủi mình một cách âm thầm. Thôi thôi, ít ra đám người Bang Hắc Long bên phía Hổ Nữu đã bị đánh cho tan tác rồi.
Vì thế, Tiêu Phàm lại tập trung hết tinh thần vào cuộc chiến gian khổ trước mắt mình. Cùng lúc đó, Nhện Độc cũng dời mắt khỏi bãi chiến trường “nhộn nhịp” phía bên kia. Trên gương mặt cô ta chẳng có vẻ gì là đang lo lắng cả, dường như cô ta chẳng hề để ý đến tình trạng hỗn loạn của Bang Hắc Long.
Nói một cách chính xác thì không phải là chẳng hề để ý, nhưng kiểu của cô ta hoàn toàn không giống như đang lo cho đồng đội của mình. Thấy vẻ dửng dưng của Nhện Độc, Tiêu Phàm lại dâng lên cảm giác khó tả. Rốt cuộc là thế nào đấy?

“Vụt!” Tơ thép được kéo căng giữa hai bàn tay Nhện Độc khẽ đong đưa theo động tác của cô ta làm lóe ra những tia sáng khúc xạ dưới ánh nắng, nhưng những tia sáng ấy cũng chỉ chợt hiện lên rồi biến mất ngay lập tức nên khó phát hiện vô cùng. Tiêu Phàm căng thẳng quan sát hai tay Nhện Độc, chẳng dám phân tâm.
Vì muốn thắng trong trận chiến báo thù này mà Tiêu Phàm đã phải nhịn nhục hy sinh nhan sắc của mình (đấy là theo suy nghĩ của Tiêu Phàm) để dụ dỗ tinh tinh, sau đó còn phải vắt hết óc nghĩ ra một cái tên dài dằng dặc “Tinh Không Bạo Liệt – Tội Ác Chi Phong” chứa đựng sức bùng nổ mãnh liệt, cuối cùng vất vả lắm mới thu mua được con khỉ to xác lông lá bờm xờm đang trong thời kỳ phản nghịch ấy.
Bây giờ, cục diện chiến đấu có thể nói là tốt đẹp, chỉ cần hắn có thể kiềm chế được nhân vật nguy hiểm nhất nhì Bang Hắc Long này thì chiến thắng chỉ nằm trong tầm tay.
Nhện Độc ngẩng đầu lên, tỉ mỉ quan sát Tiêu Phàm lần nữa: “Nghe nói mày đã đánh bại Ác Long hả?” Giọng nói này khản đặc, không thể nhận ra là giọng nam hay nữ.
“Phải thì sao!” Tiêu Phàm ngẩng cao đầu. Khi nghe thấy người ta nhắc đến sự tích xử lý Ác Long đầy oai hùng kia, hắn cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
“Hì hì…” Vậy mà Nhện Độc lại chỉ cười nham hiểm, chẳng hề tỏ vẻ thù hận hay phẫn nộ gì cả, ngược lại tiếng cười ấy khiến người ta có cảm giác rằng cô ta thấy rất thú vị.
“Mày là Scene? Người theo phong cách thời trang quái đản?” Nhện Độc mở đôi mắt đờ đẫn như cá chết nhìn Tiêu Phàm chằm chằm.
Lời này của Nhện Độc như một mũi tên bắn thẳng vào ngực Tiêu Phàm. Thực ra câu này ai nói cũng được, chỉ có duy nhất cái tên quái nhân đen sì sì như bị hun khói mặc đồ quái dị này là Tiêu Phàm không thể chấp nhận được.
Đơn giản là cô ta đã làm tổn thương lòng tự ái của hắn kinh khủng.
Nhìn gương mặt hung tợn của Tiêu Phàm, Nhện Độc khẽ nở nụ cười: “Bạo Liệt Băng Diễm – Thiên Sứ Hạ Phàm?”
Thôi cho tôi xin! Làm ơn đừng nhắc đến cái tên nhục như con trùng trục ấy nữa được không!
Tiêu Phàm giận dữ tột độ, kiếm Ảm Long Minh Viêm bỗng vung về phía Nhện Độc nhanh như chớp giật!
Nhìn Tiêu Phàm nổi giận đùng đùng lao về phía mình, nụ cười trên môi Nhện Độc càng tươi hơn…
Tay chân của Nhện Độc hệt như mấy khớp chân của côn trùng, vừa linh hoạt vừa nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của Tiêu Phàm. Nếu Nhện Độc thật sự là một con nhện đang giăng bẫy bắt mồi thì những hành động mau lẹ của cô ta rất đỗi bình thường, nhưng cho dù Nhện Độc có đi bằng cả hai tay hai chân thì cô ta vẫn là người, chỉ dựa vào khớp tay khớp chân của loài người mà có thể di chuyển linh hoạt như côn trùng như thế thì thật sự là rất quái lạ.
Nhện Độc di chuyển càng lúc càng nhanh, may mà Tiêu Phàm nhận được danh hiệu Nhã Sĩ Cô Độc, kỹ năng [Nhã Sĩ] có thể chuyển điểm thể lực thành giá trị mị lực để cung cấp cho [Phẩm Cách Thân Sĩ] và [Điệu Waltz Phong Vũ]. Nếu không thì “Bạo Liệt Băng Diễm - Thiên Sứ Hạ Phàm” với phong cách thời trang độc lạ này chẳng thể nào bắt kịp tốc độ di chuyển như vũ bão của “Nhện Độc”.
Chém, đâm, gạt, chọc… Dù xưa giờ Tiêu Phàm chưa từng dùng kiếm nhưng khi sử dụng Ảm Long Minh Viêm trông có vẻ cũng khá lành nghề. Có điều, nhiêu đó vẫn chưa đủ để đấu lại Nhện Độc dùng vũ khí tơ thép thần bí kia. Tuy hai người đều dùng tốc độ di chuyển nhanh tột độ để giao chiến nhưng cách tấn công của Tiêu Phàm so với Nhện Độc thực sự quá tầm thường. Bởi vậy, dù có nhanh đến mấy thì thanh kiếm của Tiêu Phàm cũng không thể chạm trúng mục tiêu, còn bên kia Nhện Độc lại sử dụng tơ thép phối hợp với tốc độ di chuyển nhanh chóng khiến những đòn tấn công của cô ta trở nên cực kỳ khó đoán…
Qua vài lần giao đấu với Nhện Độc, dao găm và trường kiếm của Tiêu Phàm luôn luôn bị mớ tơ thép kia ngăn lại một cách vô cùng khó hiểu. Trong khi đó, hắn chỉ có thể nhờ vào tia sáng chiết xạ thi thoảng lóe ra để nhìn thấy bóng dáng sợi tơ ấy, nhưng chỉ nửa giây sau đã lập tức biến mất rồi…
“Vụt!” Một con gà sặc sỡ lòe loẹt nhanh chóng tung chiêu đấu với một con nhện độc đen thùi rồi cả hai lại lập tức tách rời nhau ra…
“Tong, tong, tong!”
Đột nhiên trên người Tiêu Phàm xuất hiện vài vết thương mảnh nhỏ thẳng tắp, dòng máu đỏ tươi chầm chậm chảy ra…
Giờ phút này, nhìn mặt Tiêu Phàm có vẻ rất nghiêm trọng, trong khi Nhện Độc lại ngả ngớn liếm liếm môi mình.
Hiện giờ Tiêu Phàm có hai kỹ năng dùng đến chân là [Phẩm Cách Thân Sĩ] và [Điệu Waltz Phong Vũ], tác dụng chủ yếu là để chạy trốn. Ngoài ra còn có ba kỹ năng dùng đến miệng: [Tửu Tinh Cuồng Ẩm] là say rượu, [Vô Lương Cổ Hoặc] là gạt người, [Răng Nanh Khát Máu] là cắn người. Cùng với đó, kỹ năng danh hiệu [Cô Độc] vì đang ở trong đội nên không thể khởi động, còn [Nhã Sĩ] là để cung cấp giá trị đặc biệt.
Vì vậy, tình hình của Tiêu Phàm hiện giờ khá là túng quẫn. Hắn chẳng biết phải làm thế nào mới phá vỡ được cục diện này, bởi chiêu thức tấn công của Nhện Độc thật sự quá quỷ quái.
Lần này hắn đã nhận thức sâu sắc được rằng khi vào “Tân Sinh” thì nhất định phải học được càng nhiều kỹ năng càng tốt, như vậy mới có thể ứng phó với đủ loại tình hình chiến đấu tốt hơn.
“Không ngờ nhìn mày vậy mà cũng có thể bắt kịp với tốc độ của [Chân Nhện Tao Nhã] của tao. Thú vị thật đấy! Hì hì…” Nụ cười khó coi của Nhện Độc lại xuất hiện lần nữa.
Quả nhiên hành động đi bằng tứ chi quái dị kia là kỹ năng được tặng, hèn chi tốc độ lại kinh khủng đến thế. Nhìn đến đôi tay gầy còm của Nhện Độc, Tiêu Phàm như nghĩ ra được biện pháp gì đó…
“Đừng nói là mày muốn dùng thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm để phá hỏng vũ khí của tao chứ? Đừng kinh ngạc như thế, vũ khí ấy vốn thuộc về Hội trưởng của bọn tao, sao tao không biết công dụng đặc biệt của nó được chứ! Nhưng vũ khí [Bàn Tơ Kết Kén] của tao có thể kéo dài đến vô tận đấy, mày có biết điều đó có nghĩa là gì không? Tức là dù nó có bị chặt mất một khúc cũng chẳng sao cả. Hì hì…” Nhện Độc thảnh thơi nói, có vẻ rất hưởng thụ khi thấy kẻ địch mình uất nghẹn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất