Chương 87: Nam Tử Hán Tiến Công
Tiêu Phàm cầm thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm, lao thẳng đến chỗ Nhện Độc như một cơn gió lốc. Nhện Độc chỉ có thể mở to đôi mắt, đờ đẫn nhìn vệt bóng vụt bay kia với vẻ không dám tin…
Đúng vậy, lúc này tốc độ di chuyển của Tiêu Phàm đã nhanh đến mức có thể tạo thành vệt bóng.
Mà tất cả đều nhờ vào những thông tin mà hệ thống liên tiếp nhắc nhở…
[Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng Cô Độc (biến dị) khởi động.]
[Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng Nhã Sĩ (biến dị) khởi động.]
[Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng Phẩm Cách Thân Sĩ khởi động, điểm mị lực tiếp tục bị trừ…]
[Hệ thống nhắc nhở: Điệu Waltz Phong Vũ khởi động, đang tự điều chỉnh bước nhảy.]
[Điệu Waltz Phong Vũ của người chơi Mệnh Phàm: độ điều chỉnh bước nhảy ở mức 80%, không phù hợp động tác và tư thế tiêu chuẩn của bước nhảy, chỉ có thể nhận trạng thái buff 80%, tốc độ di chuyển tăng thêm 20%.]
…
Vừa rồi Tiêu Phàm tự ngược cắt mình một đao là để thỏa mãn điều kiện HP thấp hơn 30% nhằm khởi động kỹ năng biến dị của danh hiệu. Sau khi mở xong tất cả các kỹ năng buff, [Cô Độc] (biến dị) cộng thêm 30% tất cả thuộc tính, [Nhã Sĩ] (biến dị) cung cấp điểm mị lực vô hạn, [Phẩm Cách Thân Sĩ] tăng 20% lực công kích và 5% tốc độ di chuyển, [Điệu Waltz Phong Vũ] sau khi được em gái Hàn Thi Dao xuất thân từ Học viện Nghệ Thuật của thành phố S và bác gái ở quảng trường dốc lòng chỉ dạy thì độ điều chỉnh đã đạt đến 80%, có thể tăng thêm 20% tốc độ di chuyển, cộng thêm bộ trang phục Linh Xà có thuộc tính tăng 10% tốc độ di chuyển và giày trang bị của hệ thống mặc định tăng thêm 1% tốc độ di chuyển. Vì vậy, không tính đến những thuộc tính khác, chỉ vỏn vẹn trên tốc độ di chuyển thôi mà Tiêu Phàm đã tăng thêm được đến 56%. Điều này có nghĩa là gì? Tức là hắn đã hóa thân thành “Tiểu siêu nhân Gió Lốc” rồi!
“Nhã Sĩ Cô Độc” quả nhiên là một danh hiệu không tệ, kỹ năng kèm theo cũng quá tuyệt vời.
Tiêu Phàm cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao mình nhận được danh hiệu này. Thường thì danh hiệu được tạo ra dựa trên thói quen lâu dài của người chơi, nhưng hắn có cảm giác rằng “Nhã Sĩ Cô Độc” căn bản không dựa theo quy tắc ấy, mà là do trong lúc nhất thời hắn bộc phát ra gì đó mà đạt được, hơn nữa còn có hiệu quả biến dị kèm theo nữa. Chẳng lẽ bởi vì trong lúc chiến đấu mình quá kích thích nên đã tạo ra? Tiêu Phàm nhớ khi đó Ác ma Sừng Dê Arista ở Tân thủ thôn đã nói, trả giá càng nhiều thì sức mạnh của kỹ năng ác ma càng lớn, mà khi đó hắn đã “hiến tế” sinh mệnh của hai đồng đội của mình…
Thôi, bây giờ vẫn còn đang chiến đấu, đừng lăn tăn những chuyện đó nữa! Mặc dù không biết vì sao “Nhã Sĩ Cô Độc” lại xuất hiện trong trận chiến với Ác Long, nhưng Tiêu Phàm rất thích nó.
“Đối chọi với bão đi gà què!” Tiêu Phàm hét lên thật lớn. Hắn cảm nhận phong cảnh lướt vun vút ra đằng sau mình, gió lốc gầm gào bên tai, trong lòng trống trải không nghĩ nhiều, chỉ cầm Ảm Long Minh Viêm lao vọt về phía Nhện Độc.
Nhện Độc không hiểu vì sao người trước mắt lại thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất như thế, chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của hắn khi đánh bại Ác Long cấp 20?
Nhện Độc nhìn vệt bóng lao vút tới, lần đầu tiên trong đời cảm thấy căng thẳng. Hai tay cô ta lập tức cử động, sợi thép vô hình đan thành một cái lưới phòng ngự vững chắc ngăn trước người.
Vệt bóng đến càng lúc càng gần. Nhưng dù mày có mạnh cỡ nào tao cũng phòng ngự được. Nhện Độc hơi híp mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt mình…
Hai người giao nhau, gió bão thổi quét, lưới thép vô hình mà Nhện Độc giăng ra không hề động đậy chút nào, bởi nó chẳng thể cản lại bất kỳ đòn tấn công nào. Nhện Độc đứng im chết lặng, gương mặt đầy vẻ không dám tin.
Tiêu Phàm giơ cao thanh trường kiếm xuất hiện ngay sau lưng cô ta…
“Thật không thú vị! Vì đây là lần đầu hóa thành gió nên chưa kịp thích ứng, tốc độ nhanh quá không khống chế được làm hụt mất mục tiêu rồi.”
Nhìn Tiêu Phàm lúng túng đứng đằng sau lưng mình, Nhện Độc chợt giận điên lên. Sao mình lại thấy căng thẳng trước một tên đần như thế!
Tiêu Phàm cũng xấu hổ đỏ bừng cả mặt, rõ ràng khi nãy hắn thể hiện rất tốt, hiệu ứng đạt được cũng đỉnh vô cùng, chỉ tiếc là chưa quen với việc đột nhiên tăng tốc như thế.
Khi nãy, lúc Tiêu Phàm xông tới thì thấy Nhện Độc vung hai tay lên, vì vậy hắn bất giác muốn dùng tốc độ gió lốc của mình để tránh lưới phòng ngự ấy, sau đó vòng ra sau lưng rồi tặng cho cô ta một đòn chí mạng. Mỗi tội khi hắn đổi hướng để né Nhện Độc lại phát hiện ra mình như đang nhai Stride (*), chẳng thể ngừng lại nổi…
(*) Stride là một loại kẹo cao su với câu quảng cáo là “Chẳng thể ngừng lại nổi”.
Nhưng chẳng sao hết, Tiêu Phàm đã trải nghiệm cảm giác phi như bay rồi, cứ sử dụng vài lần thì sẽ quen thôi. Nghĩ vậy, hắn lại nhấc thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm lên lần nữa…
Bỗng nhiên, chân hắn giẫm một cái bắn vọt lên!
Tiêu Phàm nghĩ bụng, nhờ mấy kỹ năng buff nên bây giờ tốc độ di chuyển của hắn đã vượt hơn hẳn kẻ quái dị đi bằng bốn chân kia, nhưng vẫn không thể lấy đá chọi đá được. Bởi vì nếu hắn cứ cầm kiếm xông thẳng vào thì vẫn chẳng thể đấu lại nổi mấy sợi dây thép vô hình kia, nên nhất định phải phát huy thế mạnh của mình và tránh những điểm yếu kém.
Khu vực phòng ngự của quái nhân kia chỉ có thể tập trung ở ngay trước người cô ta, bởi vì muốn thao tác chính xác thì sợi dây thép nhất định phải nằm trong tầm mắt. Vì thế, cho dù Nhện Độc có thể làm ra những hành động kỳ dị cỡ nào thì cũng không thể bẻ ngoặt cánh tay mình ra đằng sau được. Như vậy, sau lưng cô ta chính là điểm sơ hở nhất và cũng là cơ hội chiến thắng lớn nhất của hắn.
Điều cần thiết bây giờ là phải nhanh chóng làm quen với tốc độ di chuyển như vũ bão này để vận dụng nó vào trong kế hoạch tác chiến của mình, sử dụng tốc độ ấy để đánh úp sau lưng Nhện Độc.
Lúc này gương mặt Tiêu Phàm trông phấn khích đến mức có vẻ hơi điên cuồng, bắt đầu di chuyển thật nhanh xung quanh Nhện Độc. Còn Nhện Độc thì nghiêm túc nhìn bóng hình chợt ẩn chợt hiện trước mắt mình, thầm nhủ rằng không thể cứ để hắn chạy mãi như thế, bởi vì Tiêu Phàm càng lúc càng nhuần nhuyễn hơn, chuyển hướng cũng chính xác hơn…
Tay chân Nhện Độc cũng bắt đầu vung lên với tốc độ thật nhanh. Cô ta nghĩ, nếu cả hai đều di động cùng lúc thì Tiêu Phàm sẽ khó tấn công mình hơn. Vì vậy, trước khi hắn khống chế được tốc độ này, mình phải sống sót qua trận này trước đã rồi mới tìm cơ hội phản công sau…
Quả thực khi một người bình thường tự dưng có được sức mạnh bùng nổ như vậy đều phải mất một đoạn thời gian mới thích nghi được. Có điều đối thủ của Nhện Độc lại là Tiêu Phàm, một anh chàng có thiên phú chơi game rất cao.
“A…” Nhện Độc đang cấp tốc hoạt động tay chân bỗng cảm thấy sau lưng mình đau nhói. Ngay sau đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống liền vang lên.
[Hệ thống nhắc nhở: Ngài bị người chơi (vì người chơi đang ở trong tình trạng tự vệ nên không hiện ID) tấn công, lượng HP còn lại là 80%]
“Shit, bị lệch một chút rồi! Kỹ năng này khó thật đấy, vẫn chưa sử dụng quen, phải chi chậm hơn một chút là được rồi. Ờ ha! Sao mình lại ngu quá vậy!” Tiêu Phàm bỗng giật mình ngộ ra. Tuy hắn có được tốc độ di chuyển vượt trội nhưng đâu nhất thiết cứ phải duy trì tốc độ cao nhất để đấu chứ! Có thể điều chỉnh được mà!
Thấy Tiêu Phàm thảnh thơi đứng lẩm bẩm một mình, Nhện Độc biết rằng đây chẳng phải chuyện tốt lành gì. Cô ta vừa bị hắn tấn công, chứng tỏ game thủ tên Mệnh Phàm này đã bắt đầu quen với kiểu đánh dùng tốc độ cao này rồi (sau khi Ác Long bị diệt, danh tiếng của Mệnh Phàm đã lan truyền khắp Bang Hắc Long rồi, nên dù hệ thống không nhắc đến ID nhưng Nhện Độc vẫn biết tên của hắn). Khi nãy hắn nói “Bị lệch một chút”, chứng tỏ đòn tấn công vừa rồi hắn chưa dùng hết toàn lực, vậy mà đã làm cho cô ta tụt mất 20% HP, trong khi cô ta đang ở cấp 18. Nói vậy thì khi hắn dùng hết toàn lực không biết sẽ đến cỡ nào nữa!