Ác Ma Doanh Địa

Chương 88: Thư Tình

Chương 88: Thư Tình

Lúc này, Tiêu Phàm vừa được buff lại vừa có thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm là trang bị thuộc phẩm chất Sử thi. Vì thế, hắn mới chọc nhẹ lên người Nhện Độc một cái thôi mà đã khiến cô ta mất 20% HP.
Tiêu Phàm mặc kệ chẳng thèm quan tâm xem Nhện Độc đang suy nghĩ gì, chỉ cầm kiếm Ảm Long Minh Viêm lên lần nữa. Hắn híp hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Nhện Độc đang đứng im, vọt đến lần nữa…
“Vụt vụt vụt…” Tơ thép trước mặt Nhện Độc nhảy múa, hai cánh tay gầy còm của cô ta lại huơ lên.
Động tác của cô ta nhanh hơn rất nhiều, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình đang xông tới kia, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Nhưng Tiêu Phàm chỉ thoắt cái đã vượt qua được mạng lưới tơ thép mà không hề có một động tác dư thừa nào…
Đối mặt với cơn cuồng phong thổi tới, Nhện Độc đổ mồ hôi đầm đìa. Cô ta cảm nhận được lần này Tiêu Phàm né được tơ thép phòng ngự một cách rất nhẹ nhàng rồi lập tức vòng ra sau lưng mình. Ngay sau đó, cảm giác đau nhức kinh khủng truyền đến.
[Hệ thống nhắc nhở: Ngài bị người chơi (vì người chơi đang ở trong tình trạng tự vệ nên không hiện ID) tấn công, lượng HP còn lại là 16%]
“Wow! Rốt cuộc ông đây cũng biết được thế nào là thú vui cắt thịt rồi! Chỉ chém một nhát thôi mà đối thủ tụt cmn hơn nửa cột máu, vậy chỉ cần chém hai nhát là diệt được một tên rồi!” Tiêu Phàm “tả tơi” thoát khỏi hai cánh tay nhện ma thuật kia, lại hưng phấn nhìn sang cột máu của quái nhân Bang Hắc Long đang tụt xuống vèo vèo. Vừa có một đống buff vừa có kiếm Ảm Long Minh Viêm phẩm chất Sử thi, cmn, rốt cuộc không cần phải lo sợ vì đòn tấn công của mình quá yếu nữa rồi!
Nhện Độc vòng tay ra sau lưng, sờ lên phần thịt bị thương đau nhức kia, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay dính đầy máu của mình. Cô ta dữ tợn hét lên: “Mày muốn chết rồi phải không!”
“Fuck!” Tiêu Phàm chẳng để ý đến lời uy hiếp của Nhện Độc. Ông đây chỉ chém thêm một nhát nữa là ngươi chết chổng vó luôn rồi, lại còn đứng đó mà phách với chả lối!
Thế là Tiêu Phàm lại đâm kiếm về hướng Nhện Độc lần nữa.
Nhìn Tiêu Phàm đang vọt đến như tên bắn, Nhện Độc duỗi hai tay ra đằng trước: “Thiên La Địa Võng!”
PS: [Danh hiệu của người chơi: Nữ Hoàng Nhện Độc]
[Tên kỹ năng: Thiên La Địa Võng]
[Loại hình: Chủ động]
[Hiệu quả: Có thể tung ra một mạng nhện vô hình ở trước mặt mình, khi mục tiêu chạm vào sẽ bị phong ấn và tê liệt trong 1 phút (hiệu quả của phong ấn tùy thuộc vào độ mạnh yếu của mục tiêu, nếu mục tiêu là quái vật Boss cấp cao thì hiệu quả sẽ bị suy giảm rất nhiều). Thời gian hồi chiêu: 10 phút.]
[Kỹ năng tiêu hao: 500 điểm Thể lực]
[Loại kỹ năng: Kỹ năng danh hiệu]
[Ghi chú: Trong mạng nhện, chỉ có nhện mới không bị ảnh hưởng!]
Thấy động tác kỳ quái của Nhện Độc, Tiêu Phàm bỗng cảm giác có điều gì đó sai sai, dường như có một thứ gì đó đang đánh thẳng về chỗ mình. Hắn vô thức chuyển hướng đi để né vật đó nhưng tiếc là vẫn bị chậm…
“Leng keng!” Ảm Long Minh Viêm rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng, Tiêu Phàm cảm thấy hai tay mình hình như chạm phải thứ gì đó, sau đó bị buộc chặt không động đậy gì được.
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Nhện Độc đã thi triển kỹ năng Thiên La Địa Võng với ngài, làm hai tay ngài bị trói buộc, hành động của hai tay cũng bị phong ấn. Thời gian trói: 1 phút.]
“Tiếc thật đấy! Phải công nhận là cảm giác của mày rất nhạy bén, né tránh cũng rất nhanh, “Thiên La Địa Võng” của tao rộng như vậy mà cũng chỉ phong ấn được hai tay mày. Tiếc thật, phải chi phong ấn luôn được hai chân thì tuyệt vời biết mấy. Mà bây giờ mày không dùng được hai tay thì chắc đang định chạy trốn rồi phải không? Hì hì… Chạy nhanh quá thì sao người ta đuổi kịp đây.” Thấy hai tay của Tiêu Phàm đã bị kỹ năng “Thiên La Địa Võng” của mình phong ấn, Nhện Độc lập tức lấy lại tự tin, tiếp tục trêu đùa con mồi.
Tiêu Phàm nhìn nhìn hai cánh tay bất động của mình, vẻ mặt khá quái lạ.
Sao cảnh này quen thế nhở? Cũng là tay luôn chứ! Chẳng lẽ mình rất hợp với hình ảnh của một người “tay bại liệt” à?
Tiêu Phàm nở một nụ cười trông cự kỳ bí ẩn khiến Nhện Độc tự dưng cảm thấy rờn rợn.
“Ác Long không nói cho cô biết rằng lúc tôi đánh bại hắn ta cũng không dùng đến tay à? Mà cũng phải, bị một kẻ liệt tay đánh bại mất mặt cỡ nào chứ? Ai mà dám nói!”
Tiêu Phàm cứ lẳng lặng nhìn Nhện Độc như thế, ánh mắt đầy vẻ chế giễu chọc tức: “Cô nói đúng đấy, không phong ấn được hai chân của tôi đúng là rất đáng tiếc, bởi nếu vậy thì tôi thua chắc rồi. Có điều… Trên đời làm gì có chữ nếu!”
Điều kiện để thi triển “Thiên La Địa Võng” cực kỳ đơn giản, chỉ cần bắn một tấm lưới ra phía trước mặt là được, vì vậy chỉ có thể phong ấn được trong 1 phút thôi. Còn “Phân Cân Thác Cốt” của Ác Long thì phải bẻ gãy tay đối phương, do điều kiện hà khắc hơn nên có thể phong ấn đến tận 30 phút.
Lần trước hắn còn bị phế hết cả hai tay trong vòng 30 phút cơ mà! Bây giờ chỉ phong ấn có 1 phút thì đâu có gì phải sợ! Vả lại Tiêu Phàm cũng không định chạy vòng vòng cho hết 1 phút phong ấn ấy bởi hắn đã quyết định, trận chiến này nhất định phải đấu như một nam tử hán!
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Nhện Độc tựa như đang nhìn con mồi: “Lần này ta không định trốn đâu. Ngược lại là cô, nhện con, cô đang định trốn chui trốn nhủi đấy hả?”
Hồi xưa, nếu nghe thấy những lời trêu chọc như vậy thì Nhện Độc chắc chắn sẽ băm nát đối thủ như tương. Nhưng lúc này nhìn Tiêu Phàm, không hiểu sao cô ta lại chỉ muốn quay đầu chạy biến đi…
Tiêu Phàm cũng không nhặt vũ khí của mình lên bởi vì hắn đã thay đổi rồi, hắn có kỹ năng để sử dụng.
Tiêu Phàm buông thõng hai tay xuống, y hệt như lần chiến đấu với Ác Long.
Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu qua một bên, há miệng ra thật to, đầu lưỡi lướt qua chiếc răng nanh sắc nhọn ở hàm trên bên phải. Dưới ánh nắng, hai hàm răng trắng tinh lấp lóa sáng ngời hệt như nụ cười tươi rói của hắn…
Kỹ năng “Răng Nanh Khát Máu” này là do lần trước Tiêu Phàm nổi điên xông lên cắn xé Ác Long nên có được. Sau khi đọc lại mấy lời giới thiệu lần nữa, Tiêu Phàm cực kỳ phấn khởi, hết mở miệng ra lại đóng miệng vào, hàm răng phát ra tiếng “ken két”.
Cũng không biết tại sao vừa nghĩ đến chuyện cắn người mà cả người hắn đã hừng hực lên thế? Nhẽ nào hít thở không khí trong trận doanh Ác Ma này lâu quá nên cũng bị lây bệnh dại luôn rồi?
Nhện Độc nhìn Tiêu Phàm với hai cánh tay cứng đơ trước mắt mà chẳng hề vui vẻ tẹo nào.
Rõ ràng hai tay hắn đã chẳng cầm nổi vũ khí nữa mà tại sao nhìn mặt vẫn hớn hở thế kia? Nhìn cái thằng rách rưới đầu xù tóc rối trước mặt mình, trên người hắn chỗ xanh chỗ đỏ, thế mà không biết vì sao Nhện Độc lại cảm thấy sợ hãi.
“Ken két, ken két…” Âm thanh khốn kiếp ấy cứ liên tục phát ra từ miệng Tiêu Phàm rồi lọt thẳng vào tai Nhện Độc.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn trời trông rất là kiêu ngạo: “Răng tốt, khẩu vị sẽ tốt, cơ thể chắc nịch, ăn càng ngon hơn.”
“Hai tay bị liệt rồi mà còn đắc ý cái vẹo gì! Chỉ toàn phô trương làm như mình tài giỏi lắm, không lẽ mày lại có thể cắn chết tao à!” Thấy Tiêu Phàm đắc ý như vậy, Nhện Độc cực kỳ khó chịu.
Tiêu Phàm không thèm để ý đến Nhện Độc. Có cắn chết cô được hay không thì chút xíu nữa là biết ngay ấy mà! Hiện giờ Nhện Độc chỉ còn có 16% HP, chỉ cần dùng “Răng Nanh Khát Máu” cắn trúng cổ cô ta là có thể tiễn cô ta về trời liền! Chưa kể còn khôi phục được lượng HP của mình nữa!
Thế là Tiêu Phàm lại hóa thân thành anh chàng bão táp rồi lao vun vút về phía Nhện Độc lần nữa.
Nhện Độc không ngờ Tiêu Phàm không thể cử động hai tay mà vẫn dám chủ động tấn công như thế nên chẳng kịp phòng ngự gì. Lúc này, Tiêu Phàm đã kề sát bên người cô ta, cần cổ trắng nõn thấp thoáng bên dưới mái tóc dài đen nhánh hiện ra trong tầm mắt của hắn…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất