Ác Ma Doanh Địa

Chương 91: Hoàng Ma Tử Nhanh Trí (3)

Chương 91: Hoàng Ma Tử Nhanh Trí (3)

“Không biết hắn ta lại làm ra chuyện vô lương tâm, không có tính người gì? Lại khiến cho người khác phải đến mức lên tiếng trên toàn server. Nhìn qua thì có vẻ tên Mệnh Phàm này thật sự là một người siêu ác độc. Bởi vì muốn nói trên toàn server có thời gian làm lạnh rất dài, hơn nữa còn tốn rất nhiều tiền tài. Bình thường nếu như không có việc gì, sẽ chẳng có ai phải làm như vậy.” Ngọc Sinh Yên tự hỏi rồi tự trả lời. Sau đó nhớ lại bài viết vẫn đang đứng top ở trên tieba: “Mệnh Phàm, đúng là một tên xấu xa. Chờ xem chị đây lên cấp 30 sẽ xử lí hắn như thế nào!”
Cô gái đứng bên cạnh Ngọc Sinh Yên nhìn thấy bộ dáng thở hồng hộc của cô ta mà cười hì hì…

Trong một phó bản nào đó ở trận doanh Nhân Loại…
Một nam tử mặc trang phục lộng lẫy quơ thanh trường kiếm về phía cự ma ở trước mắt.
Chém xuống một kiếm “xoẹt”! Máu tươi của cự ma văng ra khắp nơi. hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Những người chơi nữ tay cầm pom pom nhiều màu của đội cổ vũ đi theo sau nam tử đồng thanh hô lên một câu: “Ngạo Thiên Ngạo Thiên, em yêu anh! Ngạo Thiên Ngạo Thiên, anh đẹp nhất! Ngạo Thiên Ngạo Thiên, anh ngầu nhất! Ngạo Thiên Ngạo Thiên, vô địch nhất…”
Người đàn ông ăn mặc khoa trương như hoàng tử kia chính là hội trưởng Long Ngạo Thiên của Ngạo Thiên công hội. Long Ngạo Thiên ra vẻ phóng khoáng quay lại tự tin mỉm cười với những cổ động viên do hắn ta tự thuê tới, trong lòng lại nghĩ về cái tên vừa được nhắc đến trên toàn server kia…
Mệnh Phàm! Đúng là cái tên khiến cho người ta thấy ghét. Cho dù mày có phải là cái tên trời đánh trước đây hay không? Chỉ cần là người chơi dám dùng cái tên này thì chính là sự bất kính lớn nhất đối với công hội Ngạo Thiên chúng tao! Tao, công hội Ngạo Thiên không đội trời chung với Mệnh Phàm! Hiện tại các khu vực vẫn chưa được liên thông, có điều dựa vào cấp bậc của tao thì sẽ có thể nhanh chóng liên thông được với nhau. Để cho mày vui vẻ ở trận doanh Ác Ma một chút vậy, ha ha…

“Chuyện gì thế này?”
Tiểu Sửu Hoàng rút ra thanh đoản kiếm ở sau lưng gã rồi gọt một trái táo tươi ngon với lớp vỏ màu đỏ như mày máu, trong lời hỏi của gã tràn ngập sự hưng phấn cùng mong chờ.
“Vũ hội Ác Ma lợi dụng lúc Hắc Long bang đi đánh boss ở nông thôn thì giết hết cả đội ngũ của Hắc Long bang.” Chàng trai không hề chớp mắt phía sau Tiểu Sửu Hoàng vẫn nhẹ nhàng lên cất tiếng nói.
“Khà khà. Nói như vậy tức là trước mắt xem như Hắc Long bang hoàn toàn bị phế rồi phải không? Thật sự là càng ngày càng thú vị. Mệnh Phàm! Khà khà.” Đoản kiếm trong tay Tiểu Sửu Hoàng bỗng nhiên khua về phía trước. Đó rõ ràng là một kiếm có thể để bổ trái táo đã gọt xong thành bốn miếng. Không biết từ lúc nào Tiểu Sửu Hoàng đã lấy ra được một chiếc đĩa, đỡ hết toàn bộ những miếng táo rơi xuống. Gã dùng đâu thanh kiếm cắm vào một miếng táo, mở ra cái miệng to son đỏ như màu máu mà cắn miếng táo…

“Phàm ca! Cậu đúng là biết cách hành người khác mà!” Giọng nói cực kỳ phẫn nộ được bắn ra cùng với một mũi tên lông vũ, Tịch Dương nhìn về phía bầu trời hoàng hôn ở xa xa, không biết đang suy nghĩ điều gì…

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều chỉ quan tâm đến tình cảnh của Tiêu Phàm…
“Đệt mợ. Công hội của chúng ta lại bị một đoàn đội nhỏ giết toàn bộ như vậy. Ôi! EF4 chúng ta phải làm sao bây giờ?” Làn da ngăm đen như than khiến cho đôi mắt hoa đào sáng rực lên, chỉ là trong đôi mắt ấy lộ ra vẻ lo lắng với tương lai.
“Nếu đã như vậy. Non xanh còn đó. Nước biếc chảy hoài. Tự mình trân trọng. Ngày sau gặp lại.” Tây Môn Tổng Nhị Lang bắt đầu làm thủ thế trịnh trọng nói.
“Úi! Đạo Danh Tứ! Sao ông lại đánh tôi!”
“Ai bảo ông ngốc như vậy chứ. suốt ngày làm EF4 chúng ta mất mặt!” Đạo Danh Tứ hung tợn nói với Tây Môn Tổng Nhị Lang.
“Xin mọi người đừng kích động. Công hội chúng ta mới đang ở giai đoạn bắt đầu, phương phức hoạt động vẫn chưa được thành thục. Đây cũng chính là lần thất bại bao vây tiêu diệt boss dã ngoại đầu tiên của chúng ta. Thông qua bài học của lần này, chúng ta chắc chắn sẽ rút kinh nghiệm để làm lại từ đầu, đại đến được sự phát triển lâu dài. Vậy nên, hiện tại chúng ta cần phải xốc lại tinh thần, vững bước tiến lên là được.” Vẽ Đến Mệt vẫn chứ cứng đầu cứng cổ, nho nhã lịch sự nói những chuyện đâu đâu với các đồng đội của mình. Có điều không có một ai để ý đến hắn ta…

Lúc này trên tieba đã bắt đầu tràn ngập những tin tức Hắc Long bang thất bại thảm hại. Hoàng Ma Tử đắc ý tắt đi tieba xã khu của gã, vô cùng tỏ vẻ lên tiếng: “Bố khinh! Cái gì mà công hội lớn số một trận doanh Ác Ma Hắc Long bang! May mà ông đây còn nhanh trí sớm rời khỏi cái công hội tốt mã dẻ cùi này!”
Hoàng Ma Tử chính là bôi xấu Hắc Long bang cả đời…

“Gào gào gào!” Vượn lớn Hắc Phong đấm đấm vào khuôn ngực, không ngừng gào thét trước mặt Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn con vật to lớn màu đen đang khua tay múa chân trước mặt mình. Bởi vì hắn chưa từng gặp phải tình huống nào như thế này ở bên trong trò chơi.
Trước đây khi chơi game, Boss dã ngoại chỉ có hai trường hợp và một kết quả. Tiêu Phàm đánh Boss một mình, Boss chết; và Tiêu Phàm cướp Boss mà người khác đang đánh, Boss chết.
Hiện tại, kết quả mà “cách chơi mới lạ” này của Tiêu Phàm gây ra khiến bản thân Tiểu Phàm cũng không biết hắn nên làm gì tiếp theo?
Lần trước khi hắn lừa binh trưởng của Black Goblin rồi rời khỏi phó bản, binh trưởng cũng tự bị đánh chết. Hiện tại sau khi đẩy lùi phần thế lực còn lại của Hắc Long bang, vậy mà vượn lớn Hắc Phong mà Tiêu Phàm lừa đến bằng khí tức “Scene Quý Tộc” duy nhất lại vẫn còn tồn tại trong đội ngũ.
Vậy thì lúc này hắn nên làm gì đây? Tất cả cùng nhau đá nó ra khỏi đội? Mặc dù nghe qua thì rất tốt đẹp, nhưng loại chuyện qua cầu rút ván thế này, cho dù Tiêu Phàm có vô liêm sỉ hơn nữa thì hắn cũng không làm được.
Mang theo con tinh tinh đen này đi khắp giang hồ? Chủ ý này quả thực là không tồi, có điều Tiêu Phàm tin rằng với “đẳng cấp” của hệ thống game này thì nó sẽ không cho người chơi lợi ích lớn như vậy.
Không phải Tiêu Phàm chưa từng nghĩ đến mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết võng du nội dung cẩu huyết thần thánh ngày xưa, mới cấp một mà đã thu được mấy trăm thú nuôi thần, từ đó về sau cơm no áo ấm, phong lưu khoái hoạt mà thi đấu, có điều đây không phải là tiểu thuyết…
Cho dù có là tiểu thuyết thì đây cũng là trận doanh Ác Ma, tác giả sẽ cho bạn một phương pháp luyện cấp tiện đến thế sao? Cơ bản thì Tiêu Phàm sẽ mang theo con vượn lớn Hắc Phong này đi luyện cấp, nội dung tiếp theo của vở kịch hẳn sẽ là tinh tinh đen trong thời kì phản nghịch đánh lại chủ. Đây mới chính là mong muốn của tác giả.Dù sao con thuyền tình bạn cũng nói lật là lật, chiêu “Scene Quý Tộc” dùng để khống chế vượn lớn Hắc Phong của Tiêu Phàm cũng không phải lúc nào cũng có thể hold lại được nó.
“Gào gào!” Vượn lớn Hắc Phong đã bình tĩnh lại sau trận đánh nhau sảng khoái vừa rồi, nó tỏ vẻ ghét bỏ cách ăn mặt của người đang đứng trước mặt, Tiêu Phàm.
[Hệ thống phiên dịch: Đại ca! Sao anh lại không mặc bộ trang phục cực kỳ cool ngầu vừa rồi. Bộ đồ hiện tại thực sự rất nhà quê!]
Tiêu Phàm nghe thấy lời nói của vượn lớn Hắc Phong, lập tức đen mặt. Hắn hoàn toàn không muốn mặc loại fashion hoa lá kia đâu.
Đối mặt với nguyện vọng tha thiết của vượn lớn Hắc Phong, Tiêu Phàm vẫn tranh luận rất thoải mái, vô liêm sỉ lên tiếng: “Tao, Bạo Liệt Băng Diễm - Thiên Sứ Hạ Phàm, tao thấy mày có được hơi thở cao quý giống với tao nên mới hiện thân một lúc. Cũng có thể nói là mọi khi thì tao phải giữ bí thật hình thân phận thật của mình, phải xuất hiện trước mọi người với tư cách Phật tiên tri của Hiệp hội bảo vệ Thiên nhiên, hiện tại tao đang lấy hình dáng của “Thiên thần gãy cánh bạo liệt băng diễm” xuất hiện trước mặt mày. Mày phải giúp tao giữ bí mật đấy nhé!”
Tiêu Phàm muốn tỏ vẻ nghiệm trọng mà vỗ vai vượn lớn Hắc Phong, có điều khi hắn vừa giơ tay lên mới phát hiện tay mình hoàn toàn không với tới vai của con vật lo lớn màu đen này. Hành động tốt đẹp bất đắc dĩ phải từ bỏ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất