Ác Ma Doanh Địa

Chương 97: Boss Xuất Hiện!

Chương 97: Boss Xuất Hiện!

Thừa dịp rắn hổ vì bị đau mà dừng lại, Tiêu Phàm nhanh chóng thả thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm trong tay ra, tiếp tục rút ra một thanh vũ khí dự bị, thân thể nhanh chóng di chuyển, đột phá!
Lại thêm một thanh kiếm cắm xuyên qua người rắn hổ, cắm ở trên mặt đất…
Ra tay, đội phá, rời đi, ra tay, đột phá, rời đi…
Tiêu Phàm không chú ý những việc khác, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một loạt động tác này trên thanh rắn hổ, gọn gàng lưu loát!
Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, rắn hổ liền giống như một con quỷ hút máu bị ghim trên cây thánh giá, bị ba thanh kiếm dài hai thanh dao găm ghim chặt trên mặt đất, tạo thành hình chữ ‘W’. Nó chỉ còn có thể phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn.
Tuy nhiên tình hình hiện tại cũng không mấy lạc quan, bởi vì lượng máu của Tiêu Phàm sau nhiều lần tiếp xúc với rắn hổ không thể né tránh mà giảm xuống, hơn nữa hiện tại lượng máu vẫn đang tiếp tục giảm xuống.
Nhanh! Nhanh hơn nữa!
Hiện tại Tiêu Phàm đã sử dụng vũ khí để phong tỏa hành động của rắn hổ, khiến chúng không thể sử dụng kỹ năng thắt cổ được. Vậy thì chỉ cần hoàn thành nốt bước cuối cùng là được. Đã đến thế rồi mà Tiêu Phàm còn không đạt được chiến thắng thì hắn cũng không còn gì để nói nữa rồi…
5%, 4%…
Nhanh! Nhanh lên nào!
Trong mắt Tiêu Phàm sớm đã đầy tơ máu, vì cảm xúc không ngừng biến động mà trở nên đỏ bừng, hai chân vì tốc đọ di chuyển quá nhanh mà bắt đầu mất cảm giác, thế nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa từng dao động….
3%, 2% ….
Nhanh lên! Sắp được rồi! Nhanh nào!
1%!
“A!” Tiêu Phàm hét to lên, mở miêng ta cắn vào chỗ ‘bảy tấc’ (điểm yếu) của rắn hổ…
Một dòng khí nóng phun vào trong miệng Tiêu Phàm.
Qua được rồi! Cuối cùng cũng qua được rồi!
“Au!”
Rắn hổ bị ghim trên mặt đất thống khổ tru lên, khói độc quanh thân chúng vì rắn hổ không ngừng vùng vẫy mà khuếch tán ra ngoài càng ngày càng đậm…
Ở giữa làn khói độc nồng đậm, loáng thoáng một bóng người đang ôm chặt lấy chố ‘bảy tấc’ của rắn hổ, giống như vết loét trên xương khó bỏ, cho dù rắn hổ đánh như thế nào cũng nhất quyết không buông tay.
Máu tươi phun ra từ khóe miệng Tiêu Phàm, con người phiếm huyết quang khiến cho Tiêu Phàm giờ phút này thoạt nhìn có chút đáng sợ, có chút tà mị.
Thuận theo khói độc xâm nhập, rắn hổ không ngừng lay động, Tiêu Phàm nuốt máu trong miệng xuống, bị thương và hồi phục luân phiên diễn ra. Lúc này chính là trận chiến của ý chí, ai từ bỏ trước thì người đấy thua, ai kiên trì tiếp tục thì sẽ sống được…

“Au…”
Tiếng tru càng ngày càng nhỏ dần đi, cuối cùng đến lúc khói độc tím đen tan hết cũng là lúc không gian yên tĩnh lại…
Khóe miệng Tiêu Phàm lúc này bời vì rắn hổ giãy giụa mà dường như có chút nứt ra, nhưng hắn lại không để ý đến vết thương đau đớn, chỉ ngồi dưới đất cười ngây ngốc…
Khoảng cách để vượt qua phó bản Luyện ngục cấp chỉ còn một ván nữa…
Chỉ cần đánh thắng Boss trong khu vực cuối cùng thì hắn sẽ vượt qua được phó bản Thung lũng rắn cát luyện ngục cấp. Khoảng cách giữa Tiêu Phàm và chiến thắng gần như vậy làm cho hắn bắt đầu căng thẳng.
Tiêu Phàm thu đống vũ khí nằm tán loạn kia lại, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, điều chỉnh trạng thái của bản thân một lần nữa, tay sờ qua lại trên cánh cửa đá.
Sau đó hắn đẩy cửa về phía trước. Cánh cửa bị Tiêu Phàm tác động lực vào, phát ra âm thanh nặng nề, từ từ hướng vào bên trong…
Dây thần kinh của Tiêu Phàm căng lên, một chân hắn bước vào trong khu vực cuối cùng.
Ngay tại lúc Tiêu Phàm vừa mới hoàn toàn tiến vào trong khu vực này, hắn bỗng nhiên cảm thấy một luồng khống khí mát lạnh ập đến, trong nháy mắt toàn thân nổi da gà lên, đồng tử mở rộng, khung cảnh xung quanh tựa như chậm lại. Đây chính là sự cảm mãnh liệt về sự nguy hiểm sắp tới. Hắn muốn di chuyển để né tránh chúng nhưng đã không còn kịp rồi, ngay từ giây phút hắn bước qua cánh cửa, thân thể hắn đã trở nên cứng đơ lại.
“Ầm ầm!” Một âm thanh vang dội vang lên. Vị trí mà Tiêu Phàm vừa đứng lúc này bụi đất cuồn cuộn bay lên.
Đợi đến lúc cát đá bay hết sang một bên rồi ngừng động, bụi mù cũng bình tĩnh trở lại.
Bóng người của Tiêu Phàm cũng không còn ở đấy nữa, tảng đá làm cửa cũng bị sập xuống chặn lại lối ra. Bóng của một con rắn lớn tối đen, quanh quẩn trên đống đổ nát, đồng tử yêu dị của con rắn hơi hơi mở ra, sợ tơ đỏ tràn ngập trong huyệt động tối đen, giống như dòng máu trong người đã ngừng chảy vậy. Dù cảm giác như chúng không hề tức giận nhưng xung quanh vẫn bị bao trùm bởi hơi thở chết chóc, khiến cho người khác không rét mà run.
Còn Tiêu Phàm thì sao, chẳng lẽ đã chết oan uổng trong giây phút vừa rồi sao?
Tạ ơn trời cao, đứa trẻ xui xẻo Tiêu Phàm này vừa mới gặp được khoảnh khắc may mắn của hắn…
Trong khoảnh khắc Tiêu Phàm cảm nhận được nguy hiểm cận kề, sợ hãi đến mức máu trên người tựa hồ ngừng lưu thông, chỉ có mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng trên trán, thời gian xung quanh như ngừng lại, hắn cảm thấy cơ thể của bản thân không thể cử động. Không biết nguyên nhân là vì hắn căng thẳng hay là vì dự cảm về điềm xấu không rõ lai lịch kia.
Ngay lúc này, Tiêu Phàm đưa ra quyết định đánh ván bài lớn nhất…
Tiêu Phàm đã sử dụng toàn bộ ‘túy ý’ chuẩn bị trước khi vào đây lên chiêu “Điệu waltz phong vũ.”…
Lúc rắn di chuyển thì sẽ có tỷ lệ nhất định né tránh được đòn tấn công của kẻ địch!
Tại thời điểm con vật to lớn đằng sau Tiêu Phàm nhanh chóng đánh úp lại, dưới chân Tiêu Phàm xuất hiện một hình bóng rắn quỷ dị, từ gót chân Tiêu Phàm nhanh chóng bao phủ lên toàn thân. Ở dưới cái bóng đấy, thân hình Tiêu Phàm di chuyển một cách kì quái, vật đánh úp đấy không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, cứ thế xuyên qua thân thể Tiêu Phàm, đập vào mặt đất, tạo ra tiếng “ầm ầm” vang dội!
Ngay trước lúc con vật khổng lồ tiếp đất, Tiêu Phàm đã quyết định hành động, hắn không quan tâm những thứ xung quanh, xuất toàn bộ khí lực của bản thân ra, bộc phát tốc tộ nhanh nhất có thể cảu bản thân để rời khỏi chỗ này…
Cũng có thể nói, nếu như vừa rồi nhân phẩm của Tiêu Phàm không bùng nổ, nếu như hắn không có phần trăm nào có thể né tránh chúng thì lượng HP 30% này của Tiêu Phàm sẽ mất ở đây. Hành trình khó khăn gian khổ để vượt qua phó bản Thung lũng cát rắn luyện ngục cấp cũng sẽ kết thúc ở đấy.
“Bùm, bùm, bùm…”
Tim gan phèo phổi của Tiêu Phàm nảy lên. Không biết là do vừa rồi đột nhiên bùng nổ tốc độ dẫn đến hư thoát thân thể hay là vì con quái vật khổng lồ ở đằng kia…
Đây là một con Nhãn Kính Xà Vương, Tiêu Phàm cảm thấy nó nhìn rất quen mắt, rât giống như một pho tượng cổ thần bí được phó bản nhập khẩu vào.
Cả người nó là màu đen, ngay cả bụng rắn cũng là màu đen kịt, lưng vảy trơn nhắn không góc cạnh, tà hành bài liệt, tản ra ánh sáng sâu kín của kim loại, đôi lúc tùy theo góc độ ánh sáng chiếu vào mà phản xạ một tia vàng vào mắt mọi người, giống như một tia chớp bay nhanh thoáng cái rồi qua.
Đồng tử của rắn dài hẹp, ẩn chứa ánh sáng màu đỏ.
Màu đỏ vốn là màu của máu tươi, đáng lẽ phải đại diện cho sinh mệnh. Nhưng giờ phút này, chỉ có thể cảm nhận được sự tĩnh mịch của màu sắc này trong mắt Nhãn Kính Xà Vương. Đó chính là cảm giác không có cơ hội để sống, hoàn toàn chết đi. Tiêu Phàm bị đồng tử tĩnh mịch này nhìn chằm chằm, khiến hắn sinh ra cảm giác sự sống đang dần bị bào mòn.
Nó chính là BOSS cuối cùng của phó bản Thung lũng rắn cát luyện ngục cấp, là thẻ nhiệm vụ cuối cùng của Tiêu Phàm.
Giờ phút này, Tiêu Phàm vừa may mắn thoát khỏi hoạn nạn, sắc mặt cũng không thể tốt được.
Hắn có thể một mạch đi đến khu vực này trong phó bản hoàn toàn là dựa vào tốc độ di chuyển. Mà trong khoảnh khắc bị đánh úp vừa rồi, hắn cảm thấy tốc độ của Nhãn Kính Xà Vương còn cao hơn cả hắn.
Nhãn Kính Xà Vương rất có nhã hứng nhìn chằm chằm vào người trước mắt. Nó ngây người ở trong này đã lâu lắm rồi, rất lâu không gặp được sinh vật nào khác. Hơn nữa, tên nhỏ yếu trước mắt này còn có thể tránh được đòn tấn công tất sát của nó. Vậy nên nó không ngại bỏ ra một ít thời gian quan sát kỹ hắn, nhìn xem hắn có điểm gì kỳ lạ không.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất