Chương 30: Làm sao để kiếm tiền
Người áo đen xuất hiện, lực chú ý mọi người đều dồn vào đám người đó.
Không chỉ lớp 3 khối 11 của Khánh Trần, mà còn cả khu vực dành cho giáo viên, hay các lớp học khác đều từ phía cửa sổ nhìn về phía này.
Thật ra, cũng không thể trách các học sinh tỏ ra sợ hãi như vậy được.
Ngay cả Khánh Trần, lần đầu tiên nhìn thấy đám người này. Bọn họ cũng khiến cho hắn bị áp bách kinh khủng.
Loại khí chất sắc bén này, đặt trong trường học cực kỳ nổi bật.
Từ đầu đến cuối, Khánh Trần núp sau Nam Canh Thần đang ngồi cạnh. Nhưng điều hắn lo lắng lại không diễn ra, bọn họ không hề nhìn vào trong các phòng học.
Khánh Trần đưa ra suy đoán của mình, tổ chức này khiến hiệu trưởng tự mình phối hợp, nhất định tổ chức đó phải có địa vị, điều này tạo cho hắn cảm giác an tâm hơn một chút.
Chỉ là, nhóm người áo đen dẫn Lưu Đức Tụ đi, thời gian còn chưa hết một tiết học đã thả trở về.
Đến giờ nghỉ, mọi học sinh xung quanh bỗng lao tới, một đám đông lại vây quanh Lưu Đức Trụ hỏi: "Đám người áo đen ấy là ai vậy?"
Lưu Đức Trụ cũng mơ màng: "Tao cũng không biết họ là ai. Thầy giáo chủ nhiệm Thạch Thanh Nham nói tao chỉ cần phối hợp với bọn họ là được."
"Vậy bọn họ tìm mày làm gì."
"Đầu tiên là để tao ghi địa chỉ gia đình và cách liên lạc, còn nhanh chóng liên hệ với người nhà." Lưu Đức Trụ nghĩ lại: "Sau đó nói tao không được rời khỏi Lạc Thành. Thời gian sau có thể để tao cùng với những người xuyên việt khác tập trung lại một chỗ để huấn luyện. Bây giờ bọn họ còn đang chuẩn bị, chưa xác định thời gian chuẩn bị xong."
"Ở Lạc Thành, người xuyên việt nhiều không?" Các bạn học hỏi.
"Hình như có rất nhiều." Lưu Đức Trụ trả lời.
"Bọn họ tìm mày còn chuyện gì khác không?"
"À đúng." Lưu Đức Trụ chợt nhớ ra: "Bọn họ cầm theo mấy bức ảnh chụp bởi camera giám sát ở ngã tư đường, hỏi tao đã nhìn thấy người này hay chưa? Người thiếu niên trong anh có vẻ không lớn tuổi lắm, do ảnh chụp vào ban đêm nên hơi mờ. Người đó mặc áo khoác xám, đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt mũi lắm."
Khi bạn học còn đang say sưa vừa hỏi vừa kể ngon lành, Khánh Trần bỗng nhíu mày lại.
Người mà Lưu Đức Trụ vừa mới tả, không phải là mình đấy sao?
"Tại sao bọn họ muốn tìm hắn?" Một bạn học hỏi tiếp.
"Người áo đen nói hắn cũng là người xuyên việt, người đó từng tới cửa một người xuyên việt khác." Lưu Đức Trụ nói: "Bọn họ cũng không giấu, nói người xuyên việt đó rất đặc biệt, phản trinh sát rất mạnh, không phải người bình thường như tao có thể so sánh. Nếu tao thấy người giống trong bức ảnh, nhất định phải báo cho mấy người áo đen biết trước, không nên tuỳ tiện tiếp xúc."
Khánh Trần yên lặng suy nghĩ, hắn không ngờ mình để lại ấn tượng cho tổ chức này sâu như vậy. Có lẽ bọn họ sau đó đã quan sát lại thật kỹ camera, nên xác định hành động của mình là phản trinh sát.
Có điều, sao bọn họ lại hỏi Lưu Đức Trụ.
Không cần hắn suy nghĩ, đã có bạn hỏi điều này: "Vậy bọn họ hỏi mày điều này làm gì?"
"À, bọn họ căn cứ vào camera giám sát, phỏng đoán manh mối người này. Nói người này chỉ hoạt động trong phạm vi bán kính 3 cây số, chỉ là nơi đó quá nhiều khu trung cư đã cũ kỹ, đường đi chật hẹp, rất nhiều nơi không có camera hoặc camera hỏng, cho nên không điều tra thêm được."
Khánh Trần thở phào, đối phương bị mất manh mối không phải trùng hợp, mà do hắn ngày đó cố tình mặc bộ đồ hai năm chưa mặc, lại khôn khéo tránh né camera giám sát.
Xem ra, mình cố gắng làm việc cẩn thận, chuẩn bị kỹ càng đúng là không uổng.
Lưu Đức Trụ nói: "Bọn họ không chỉ hỏi mình tao, mà còn hỏi cả giáo viên trong trường nữa. Họ nghi ngờ người xuyên việt kia nếu vẫn là học sinh, rất có thể đang học tại trường chúng ta. Nhưng rất tiếc, giáo viên cũng không nhận ra."
Bởi vì trong trường có một người xuyên việt. Nên hiện tại trường quốc tế Lạc Thành bỗng nhiên trở nên sôi động.
Mỗi khi đến thời gian nghỉ giữa tiết là có đoàn người đi qua lớp học Lý Đức Trụ kiểu 'vô tình đi ngang qua' .
Trong đó, có không ít những bạn nữ xinh đẹp bàn tán bên ngoài, để lòng hư vinh của Lưu Đức Trụ thoả mãn.
Nam Canh Thần ngồi trong lớp tỏ ra hâm mộ: "Người ta xuyên qua đã gặp ngay được lão đại, còn cùng lão đại nói chuyện với nhau, có lẽ một ngày nào đó biến thành siêu nhân cũng nên. Người với người sao có sự chênh lệch lớn vậy cơ chứ?"
Khánh Trần nhìn cậu ta: "Hâm mộ?"
"Mày không hâm mộ sao?" Nam Canh Thần hỏi nhỏ: "Trước đó còn tính kiếm chút tiền mời mày bữa cơm, giờ không được nữa rồi."
"Vậy thì thành thật ngồi học thôi, còn rất nhiều người bình thường cố gắng học tập, cũng không phải chỉ có con đường xuyên việt." Khánh Trần nói.
Nam Canh Thần muốn nói lại thôi.
Cậu ta không muốn thân phận người xuyên việt bị lộ, dẫn đến nguy hiểm. Nhưng suy nghĩ thiếu niên mà, lại rất muốn người khác để ý bản thân mình.
Cho nên trong đầu cậu ta luôn có đấu tránh giữa thân phận người xuyên việt và người bình thường, tự lừa dối bản thân.
Rất nhanh đã đến giờ tự học buổi tối, lớp phó học tập tới tìm Khánh Trần và Nam Canh Thần hỏi: "Khánh Trần, tiền sách vở khi nào hai cậu định đưa vậy?"
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Cha mẹ mình không có nhà, cho mình gửi chậm cậu hai ngày nhá."
Lớp phó học tập gật đầu rồi nhìn về phía Nam Canh Thần: "Nam Canh Thần, còn cậu?"
Nam Canh Thần ngượng ngùng trả lời: "Tôi cũng hai ngày nữa. . ."
Lớp phó học tập không nói thêm gì.
Thật ra, trong lớp, mọi người đều biết Nam Canh Thần và Khánh Trần có hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm, nhưng cũng không bởi vậy mà mọi người sinh ra suy nghĩ khác lạ.
Những buổi tụ hội nhỏ, tại sao không gọi hai người, bởi mọi người đều biết hai người không có tiền, đó không phải coi thường.
Thời trung học, cũng có thành phần học sinh ngỗ ngược, nhưng rất ít.
Với lại, Khánh Trần dù sao vẫn là học bá ( học sinh giỏi trong khối). Thời điểm cấp 3, học bá vẫn là một vầng hào quang mang tính chất vô địch.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người, trong đầu đám học sinh cấp ba chỉ suy nghĩ: Bạn học này nhà có tiền, mình sẽ chơi với người đó. Bạn học kia trong nhà nghèo rớt mồng tơi, mình không chơi cùng cậu ấy.
Nhưng thực sự, suy nghị vào thời điểm còn học sinh phức tạp hơn vậy nhiều. Mọi người nên hiểu nó giống như: Con mẹ nó, ai phát minh ra hàm số vậy? Hả? Không biết là ai làm bài trắc nghiệm kia được 15 điểm vậy? Là tao!
Khánh Trần quay qua Nam Canh Thần hỏi: "Mày tại sao còn chưa nộp tiền?"
"Mẹ tao tức giận bỏ về nhà bà ngoại rồi, chỉ còn cách xin tiền từ cha." Nam Canh Thần thở dài.
"Bố mày không cho sao?" Khánh Trần hỏi.
"Không."
"Ông ấy nói sao?"
Nam Canh Thần nói: "Ông ấy bảo tao trả lại sách vở cho trường học. . ."
Khánh Trần: "? ? ?"
Bỗng nhiên, tiền của một đống sách vở lại rơi lên đầu hai thiếu niên.
Điều này nhắc nhở Khánh Trần, mình phải kiếm tiền.
Hắn có thể tiếp tục kiếm tiền bằng cách bắt nạt mấy ông lão bằng cách chơi cờ tướng. Nhưng cách này lâu dài là không ổn, với lại mấy ông lão đó bắt đầu dần hiểu ra, không muốn chơi cờ cùng hắn nữa.
Bởi vậy, hắn phải suy nghĩ cách kiếm tiền ở Thế Giới Bên Trong mới được.
Không lý nào năm lần bảy lượt ở một kho báu đi về lại không mang theo thứ gì.