Chương 40: Tiết lộ
Dịch: Mèo Bụng Phệ
Lý Thúc Đồng dẫn theo con mèo lớn bước ra. Lão nói muốn tự mình chỉ dạy Khánh Trần, tuy vậy lại không nói rõ là định dạy cái gì.
Nhưng kẻ hiểu rõ ông chủ của mình như Lâm Tiểu Tiếu thì biết rằng lúc này lão đang rất vui vẻ. Rất rất chi là vui vẻ.
Tới thế hệ của Lý Thúc Đồng, truyền thừa của kỵ sỹ đã gần như sắp đứt đoạn. Tuy rằng lão chưa từng nhắc tới, nhưng Lâm Tiểu Tiếu tận mắt chứng kiến từng nhân tuyển thừa kế mà lão chọn lần lượt thất bại.
Gã biết rõ rằng ông chủ của mình đang rất sốt ruột.
Con đường đó quá khó khăn để đi, vì vậy gã và Diệp Vãn muốn mà không đi được.
Lúc này, bộ quần áo tù trên người Khánh Trần đã ướt sũng, những giọt nước chảy tong tong trên mái tóc đã bết lại, miệng há ra thở lấy thở để.
Đau đớn mà thủy hình gây ra sẽ khiến tâm lý con người sinh ra thù hận.
"Tao phục mày sát đất đấy", Lâm Tiểu Tiểu nói: "Không biết làm sao mà mày sống được những bốn ngày trong phòng biệt giam. Hồi trước, tao mới chỉ chịu được ba mươi sáu giờ là đã đứt rồi. Diệp Vãn khá hơn tao một tẹo, bốn mươi bảy giờ."
"Khá hơn một tẹo?" Diệp Vãn quay sang nhìn gã.
"Thì khá hơn một đoạn được chưa." Lâm Tiểu Tiếu bực mình đáp.
Khánh Trần không còn thở dốc nữa, hắn hỏi: "Chúng mày cũng từng bị biệt giam à?"
"Ừ", Lâm Tiểu Tiểu gật gù trả lời: "Đối với người thường thì đây là cực hình, nhưng đối với chúng ta thì lại là một khảo nghiệm cần phải vượt qua. Khi ông chủ sai bọn tao nhốt người anh em vào phòng biệt giam thì tao đã biết ngay ông ấy chọn mày rồi. Có điều, mày mà không chịu được thì ông ấy cũng kệ cho mày chết luôn. Sống chết ông chủ nhìn thấy đã nhiều, hóa đá rồi."
Lâm Tiểu Tiếu vừa cười vừa nói tiếp: "Không đa nghi, không sắt đá thì sao sống được, cái thời này nó thế, mày chớ trách ông ấy."
Diệp Vãn đưa cho Khánh Trần một chiếc khăn tắm mềm, màu xanh đâm, rồi nói: "Lau đi, bị thủy hình mà vẫn còn cứng đầu như mày không được mấy đâu. Phải người khác thì vãi cả ra quần cũng là thường ấy chứ."
Dường như đây không phải lần đầu Diệp Vãn dùng thủy hình tra tấn người khác.
Mà hiện tại, hắn đã phục Khánh Trần sát đất rồi.
Ngay lúc này, Lâm Tiểu Tiếu từ bên ngoài bê tới một khay đồ ăn. Trên đó có một bát cơm, một đĩa sườn xào chua ngọt đủ cả sắc lẫn hương và một bát cháo hoa.
Khánh Trần nhìn một chút rồi bưng bát cháo lên. Diệp Vãn lập tức quay sang nói với Lâm Tiểu Tiếu: "Tao thắng, mày nợ tao một nghìn tệ."
Khánh Trần ngạc nhiên hỏi: "Chúng mày cá cược à?"
"Chuẩn đét", Lâm Tiểu Tiếu bất đắc dĩ đáp: "Bây giờ lượng đường trong máu của mày cực thấp, thấy một mâm thức ăn thế này thì phải thèm đồ ngọt mới phải, đây là phản xạ tự nhiên của cơ thể. Vì vậy, tao cá mày sẽ ăn sườn xào chua ngọt trước."
Diệp Vãn nói: "Nhưng mày đã bốn ngày không ăn gì, nên rất sáng suốt mà chọn ăn cháo trước, kiềm chế lại bản năng của thân thể để lựa chọn thứ tốt nhất. Tao cá là kẻ có thể sống sót qua biệt giam và thủy hình thì sẽ không dại tới mức ăn sườn trước."
Khánh Trần từ từ uống hết bát cháo hoa. Hắn cam thấy thân thể run lẩy bẩy đang ấm dần lên.
Trước đây, khi còn ở thế giới bên ngoài, những lần ăn quả đắng của Khánh Trần cộng hết cả lại cũng chẳng là gì so với mấy ngày hôm này.
Bạn học cùng lứa với hắn vẫn đang đi học, nói chuyện yêu đường, đùa nghịch. Mà hắn thì đã bước vào một quãng đời chưa biết sẽ ra sao. Hăn cũng không biết rồi mình sẽ như thế nào.
Lâm Tiểu Tiếu chợt nói: "Cho nên sau khi mày tới đây, vì không biết mình là người Khánh thị nên mới phải tìm ông chủ đánh cờ, để tự giải vây?"
"Ừ", Khánh Trần gật đầu, chuyện tới nước này thì cũng không còn gì phải giấu giếm nữa.
Lâm Tiểu Tiếu lại hỏi: "Vì vậy trên thực tế, hiện giờ mày chẳng có liên quan gì đến Khánh thị đúng không? Cũng chưa sống ở Khánh thị bao giờ, cả lòng trung thành cũng không nốt?"
"Đúng", Khánh Trần lại gật đầu cái nữa.
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói tiếp: "Thế mà lại hay đấy. Chắc ông chủ cũng tính tới điều này rồi nên mới quyết định thu nhận mày."
Diệp Vãn nói Khánh Trần: "Mày có thể yên tâm, thân phận thế giới bên ngoài của mày chỉ có tao, thằng này và ông chủ biết. Cả Lý Đông Trách cũng không được biết đâu. Chúng tao sẽ bảo vệ bí mật này cho mày."
Khánh Trần thở phào đáp: "Cảm ơn... Lý Đông Trạch là ai?"
"Hằng xã Lý Đông Trạch", Lâm Tiểu Tiếu hớn hở nói: "Hằng xã là tổ chức cấp dưới của Kỵ Sĩ. Năng lực của Kỵ Sĩ còn ghê gớm hơn nhiều so với mày tưởng tượng. Xem ra chú mày chả biết quái gì về ngoài kia cả, mấy bữa này để bọn anh bổ túc cho chú một khóa."
Diệp Vãn tiếp lời: "Đúng rồi, thằng Lộ Quảng Nghĩa kia trung thành với mày ra trò đấy. Mấy ngày nay, nó vì mày mà vất vả phết, chút nữa là ra tay cả với ông chủ."
"Ừ, cảm ơn đã nhắc." Khánh Trần gật đầu đáp.
"Chú em biết Lưu Đức Trụ, Hoàng Tế Tiên à, còn có thằng Giản Sanh mở miệng là chửi nữa." Lâm Tiểu Tiếu hỏi.
"Tao biết Lưu Đức Trụ với Hoàng Tế Tiên, không quen lắm, chỉ học cùng trường cấp 3 thôi." Khánh Trần trả lời.
"Ấy từ từ, thằng em ở thế giới bên ngoài chỉ là thằng học sinh cấp ba quèn á?" Lâm Tiểu Tiếu giật mình. Dù gã biết một chút thông tin về thế giới bên ngoài, nhưng gã cho rằng ở bên đấy Khánh Trần cũng phải lợi hại lắm.
Chỉ nhìn năng lực và ý chỉ của thằng này thể hiện, sao có thể là một học sinh bình thường được. (nó là học sinh bất thường, ngu thế)
Khánh Trần đáp: "Bên kia là một thế giới tương đối hòa bình, không có kẻ siêu phàm, không có chân tay máy móc, cũng chẳng có bang phái, tổ chức, yên bình an ổn. Ở thời đại như vậy, làm người bình thường cũng tốt, chẳng có gì nguy hiểm tới tính mạng."
"Ao ước làm sao chứ!" Lâm Tiểu Tiếu bùi ngùi nói.
Khánh Trần hỏi: "Cái tên nói tiếng địa phương đang bị nhốt ở đâu?"
"Cách đây vài phòng, sao thế?" Lâm Tiểu Tiếu hỏi.
"Tao hỏi nó vài câu được không?" Khánh Trần nói.
"Đương nhiên được." Lâm Tiểu Tiếu tủm tím đáp: "Người mình cả, có gì mà không được chứ. Về sau, nhà giam số 18 này mặc sức chú ra oai."
Khánh Trần nghĩ ngợi một chút rồi trùm cái khăn dùng để hành hình khi nãy lên mặt, còn bảo Lâm Tiểu Tiếu kiếm giúp mình một cái bảng viết điện tử. Xong xuôi hết, hắn mới cất bước đi tới buồng giam Giản Sanh.
Cánh cửa hợp kim được mở ra, Diệp Văn vào trước khống chế Giản Sanh.
Tên đồng hương địa cầu này khoảng 30 tuổi.
Giản Sanh chửi toáng lên: "Ông xiên chết mày..."
Không chờ gã hết cấu, Khánh Trần chỉ lẳng lặng viết lên bảng điện tử ba chữ nhưng đã khiến gã dừng chửi bới: "Phố Rộng Hẹp". (宽窄巷: Một địa danh nổi tiếng ở Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Quốc)
Giản Sanh sửng sốt hỏi: "Mày là người trái đất à?"
"Hỏi anh vài câu." Khánh Trần tiếp tục viết: "Anh là người Xuyên Châu cơ mà, sao xuyên việt tới tận đây, đang ở Lạc Thành à?"
"Lúc trước ông đây tới Lạc Thành kiếm ăn, chẳng hiểu thế quái nào lại lạc sang đây." Giản Sanh thấy đây là đồng hương địa cầu nên vui vẻ trả lời.
"Anh làm nghề gì?" Khánh Trần lại cầm bảng lên viết tiếp.
"Phe vé", Giản Sanh đáp: "Mày là người Lạc Thành à?"
Có điều Khánh Trần không định trả lời câu hỏi này mà quay người đi ra.
Tới lúc này Diệp Vãn mới buông gã ra.
Giản Sanh nhìn cánh cửa kim loại chậm rãi khép lại thì chợt hiểu rằng tên đồng hương này không có ý cứu mình. Vì vậy gã lập tức chửi mắng um sùm.
Nhưng Giản Sanh nghĩ lại bèn thấy có chỗ không đúng. Nếu thằng oắt kia là người trái đất, sao dường như lại có địa vị rất cao ở chỗ này?
Tên Lâm Tiểu Tiếu tra xét gã khi nãy, còn cả thằng lực lưỡng kia nữa, cả hai đều rất hợp tác với đối phương.
Trong những lữ khách thời gian đã xuất hiện kẻ lợi hại thế sao?
Phía ngoài cửa, Lâm Tiểu Tiếu đang nhìn Khánh Trần, nhìn từ cái khăn mặt trùm lên đầu rồi lại nhìn tới cái bảng viết điện tử.
Thằng này vừa mới bị biệt giam, rồi phải ăn thủy hình, vậy mà vẫn còn hành động cẩn thận như một thói quen sao?