Chương 57: Cơ sở dữ liệu
Khánh Trần nhíu mày, không biết Hà Tiểu Tiểu là thần thánh phương nào, mà dám tự mình thành lập group chat dành cho lữ khách thời gian?
Có điều, suy đoán của mình đã được chứng thực, người này đã nắm được một vài kỹ thuật ở Thế Giới Bên Trong, đồng thời sử dụng nó để che dấu thân phận của mình.
Nhưng thời gian mọi người xuyên qua giống nhau. Thời gian cực kỳ ngắn, sao Hà Tiểu Tiểu có thể nhanh chóng nắm được kỹ thuật tại Thế Giới Bên Trong? Hay người này thành công mang thiết bị tại Thế Giới Bên Trong trở về?
Thiết bị có thể thành lập cơ sở dữ liệu thường khá lớn, sao có thể mang về đây?
Hoặc!
Hà Tiểu Tiểu không phải một người.
Một người muốn mang về một thiết bị hoàn chỉnh là bất khả kháng, nhưng nhiều người làm, mỗi người mang về một linh kiện nhỏ có vẻ cũng không khó lắm.
Khánh Trần còn chưa hiểu sâu với khoa học kỹ thuật. Có lẽ, xuyên qua Thế Giới Bên Trong phải hỏi Lý Thúc Đồng chuyện này mới được.
Loại group này, hắn chắc chắn không thể tham gia. . . trừ khi bản thân có khả năng che dấu hành tung của mình.
Bởi vì, trong video hướng dẫn Hà Tiểu Tiểu có nói người ngoài không thể lấy cắp dữ liệu được. Nhưng có một điểm quan trọng đó là bản thân Hà Tiểu Tiểu có thể dễ dàng thu nhập tất cả tin tức của phần lớn số người.
Hệ thống group này giống như một chiếc giỏ cua, mà Hà Tiểu Tiểu với cương vị một người bắt của chuyên nghiệp bản xứ Alaska.
Người ta chỉ cần thời gian ngồi trên chiếc thuyền bắt cua, xuất phát từ cảng Hà Lan dọc theo phía bắc đại dương, sau đó ném từng chiếc lồng sắt vào biển cả sâu thẳm. Chờ cho những con cua hoàng đề chui vào chiếc lồng của mình.
Đêm, Khánh Trần tiếp tục trốn học.
Hắn tới cửa hàng bán đồ ngọt mua một chiếc bánh ga tô, rồi mua thêm chút hoa quả và ray sạch.
Thời gian vừa qua, Giang Tuyết đã giúp hắn giặt rất nhiều quần áo, mình tới nhà người ta làm khách mà đi tay không cũng kỳ.
Khánh Trần trở về toà nhà, hắn bình tình quan sát từng ngóc ngách một, phát hiện không có tên chó săn nào mới nhẹ nhàng bước vào hành lang.
Hiện tại, Lạc Thành có tới 30 người để lộ thân phận lữ khách thời gian. Giang Tuyết hình như là người bình thường nhất trong số đó, cũng không thu hút nhiều sự chú ý cho lắm.
Khánh Trần vừa gõ cửa đã nghe tiếng reo hò của Lý Đồng Vân bên trong: "Anh Khánh Trần tới rồi."
Cô mở cửa ra rồi nhỏ giọng hỏi: "Mấy người bạn kia của anh đâu?"
"Không biết, đừng quan tâm tới bọn họ." Khánh Trần sờ đầu cô bé trả lời.
"Anh mau đến nhìn mấy món máy móc mới mà mẹ em vừa thay thế này." Lý Đồng Vân kéo Khánh Trần bước vào.
Giang Tuyết đang nấu cơm, bất đắc dĩ biến thành đối tượng bị săm soi.
Cánh tay trước kia của Giang Tuyết nhìn rất thô, được những miếng hợp kim ghép lại thành hình. Mà cánh tay hiện tại nhìn giống như một cánh tay con người.
Ngón tay, cổ tay, khuỷa tay, những điểm nối vô cùng liền mạch.
Khánh Trần tò mò hỏi: "Đây là cô vừa mua sao? Tính năng lưu trữ thế nào?"
"Năng lực tích trữ năng lượng gấp 10 lần cánh tay trước." Giang Tuyết cười trả lời: "Cũng coi như cô may mắn, xuyên qua Thế Giới Bên Trong lại chứa một thân phận cứu được một người cách đây hai năm, hơn nữa người này còn là một nhân vật quan trọng của Lý thị, đây là những đồ vật người ấy trả ơn cho cô."
Khánh Trần liếc mắt nhìn Lý Đồng Vân, cô bé vội vàng lôi kéo hắn ra ngoài phòng bếp: "Mẹ, người làm cơm nhanh lên, con đói lắm rồi."
"Được rồi, hai đứa chờ chút." Giang Tuyết cười trả lời.
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của cô vui vẻ rất nhiều, chẳng còn vướng bận điều gì trong lòng, nếu mãi thế này thì tốt biết bao.
Trong phòng khách, Lý Đồng Vân nói nhỏ với Khánh Trần: "Anh Khánh Trần, anh hỏi mẹ em những câu này để nghe ngóng thân phận của em sao?"
Khánh Trần lắc đầu: "Không phải, anh hỏi theo bản năng thôi."
Lý Đồng Vân chớp chớp đôi mắt tròn nói: "Anh Khánh Trần, anh còn chưa nói cho em anh có thân phận gì tại Thế Giới Bên Trong đó?"
"Em đoán xem?" Khánh Trần cũng không có ý định nói cho cô bé biết.
"Hay thế này đi, anh em mình trao đổi bí mật cho nhau, em nói thân phận của em cho anh, và ngược lại." Lý Đồng Vân tủm tỉm nói.
Khánh Trần lắc đầu: "Không đổi."
Thật ra hắn đã biết, Lý Đồng Vân là con một của người đứng thứ hai tập đoàn Lý thị. Cho nên trao đổi là không cần thiết.
"Chẳng vui tý nào." Lý Đồng Vân xoa xoa miệng dựa vào ghế salon nói: "Em khẳng định là anh đã biết thân phận của em rồi. Ngay cả một cô bé mà anh cũng giấu."
Khánh Trần cười cười: "Em không phải là một cô bé bình thường."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Đồng Vân bước xuống ghế salon, tiến về phía cửa. Cô bé chỉ mở cánh cửa gỗ bên ngoài, còn khung sắt chống trộm thì không mở ra.
Bên ngoài là đám người Vương Vân, cô cười nói với Lý Đồng Vân: "Chào người bạn nhỏ, anh chị là bạn học với anh Khánh Trần của em. Chị khá thân với anh ấy."
Lý Đồng Vân quay đầu lại hỏi: "Anh Khánh Trần, anh quen với bọn họ sao?"
Còn chưa đợi Khánh Trần trả lời, cô bé quay người lại nói: "Anh ấy nói không quen."
Ầm một tiếng, cánh cửa được đóng lại, ngăn cách giữa người trong nhà và bên ngoài.
Bốn người đứng ngoài đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ hai lần đều được ăn quả bơ to đùng.
Vì sao, Khánh Trần có thể hoà nhập vui vẻ với người nhà này, còn bọ họ lại không được?"
Không đợi bọn họ thảo luận, Giang Tuyết lại một lần nữa mở cửa ra. Cô áy náy nói: "Chào các cháu, đứa bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Mọi người đều là hàng xóm với nhau, vào nhà ngồi nói chuyện."
Giang Tuyết mặc một chiếc áo thun dài tay màu trắng, trước ngực có đeo một chiếc tạp dề. Trang phục này tôn lên đường cong hoàn hảo của cô.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt đám người Hồ Tiểu Ngưu chính là cánh tay Giang Tuyết.
Thật ra, trước khi Giang Tuyết ra mở cửa, đã cố gắng che dấu cánh tay của mình hết mức có thể.
Còn bàn tay thì không sao che được.
Bốn người này đều là lữ khách thời gian, cũng gặp qua rất nhiều người được máy móc thay cho thân thể, nhưng nhìn cách nào cũng cảm thấy máy móc của Giang Tuyết khác biệt so với phần còn lại.
Hiện tại, bốn người đến nhà người ta chào hỏi cũng không thể nhìn chằm chằm thế được, nên vội vàng thu hồi ánh mắt lại.
Lúc này, Lý Đồng Vân ngồi trên ghế salon tức giận ra mặt. Cô bé không có ý định chào hỏi những người khách này.
Vương Vân dẫn đầu đoàn người vào nhà. Cô nhã nhặn hỏi: "Chúng cháu có cần đổi dép lê không ạ?"
"Không cần đâu, các cháu cứ thoải mái ngồi nhà chơi, trong nhà không chuẩn bị nhiều dép lê như vậy." Giang Tuyết nói thêm: "Tiểu Vân, nhanh pha trà mới khách."
"Vâng." Lý Đồng Vân bất đắc dĩ đứng dậy.
Đám người Hồ Tiểu Ngưu, từng người một lấy ra món quà của mình đặt trên bàn. Vương Vân mua cho Lý Đồng Vân một con gấu đồ chơi. Bạch Uyển Nhi mua chú chó đặc công giống hệt trong phim hoạt hình. Trương Thiên Chân mang tới hai chai champagne. Hồ Tiểu Ngưu tặng một hộp gỗ, chứa whisky đóng bịch.
Hồ Tiểu Ngưu mỉm cười với Giang Tuyết: "Chào cô, lần đầu gặp mặt có mang theo ít quà. Hộp whisky này cháu từ đảo quốc mang về, trên thị trường chắc hẳn ít gặp."
"Quá quý giá." Giang Tuyết khách sáo nói: "Các cháu cầm về đi, nhà cô cũng không có ai uống whisky, cũng không biết uống thế nào. Hình như uống loại rượu này phải có phương pháp. Tiểu Trần, cháu uống whisky bao giờ chưa?"
Khánh Trần nhớ lại, cũng không cố tỏ cho người ta thấy mình nghèo khó, mà nói thật: "Cháu đã từng uống qua. Trước kia, trong nhà có một chai, hình như cha cháu mua về để trang trí tủ."
Hồ Tiểu Ngưu bắt lấy cơ hội, nhanh chóng dùng chủ đề này để trò chuyện. Cậu ta nhiệt tình nói: "Rất nhiều người thích pha thêm chút nước, hoặc đơn giản để nguyên. Nhưng bây giờ người trẻ tuổi ưa chuộng cách uống kiểu Pháp. Giống như bản thân mình, thích uống whisky kèm theo chút trà xanh. Còn cậu thì sao?"
Khánh Trần suy nghĩ chút rồi trả lời: "Hình như mình với cậu không giống nhau lắm. Mình thích uống trà xanh có thêm whisky."
Hồ Tiểu Ngưu: "? ? ?"