Chương 59: Nghi ngờ
Dịch: Gia Cát Nô
Vương Vân, học sinh cấp 3 thuộc dạng top đầu Hải Thành.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm ngày nữa, tức là ngày 30 tháng 3, cô sẽ có mặt bên kia bờ đại dương, tham gia cuộc thi vật lý AAPT PhysicBowl nổi tiếng nhất thế giới.
Sau đó, cô dễ dàng thi vào một trường nổi tiếng toàn quốc, hoặc du học.
Nếu chẳng phải lý phải tiếp xúc Lưu Đức Trụ, cô đã chuyển đến một ngôi người có tiếng về các một khoa học tự nhiên.
Hiện tại thì sao? Cô phải tiếp xúc với Nam Canh Thần, cố gắng kết bạn với Khánh Trần, đã phải chọn một đề đại số đơn giản, còn bị người ta thì thầm to nhỏ, nói thành tích học tập của mình kém?
Lòng tự ái của cô không chấp nhận điều này!
Ngay tại thời điểm, Vương Vân muốn dùng thực tế cho tên nhóc Nam Canh Thần biết thế nào là trình độ, thì Bạch Uyển Nhi đã giữ cô lại, cũng nhỏ giọng nhắc nhở: "Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn. Cậu quên Tiểu Ngưu nói gì rồi sao, nhịn đi."
"Nhịn.." Vương Vân hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này, Nam Canh Thần thì thầm to nhỏ vào tai Khánh Trần: "Mày xem, cô ấy cố tình nhờ tao giảng bài, có phải bởi vì thích tao không?"
Khánh Trần chẳng thèm trả lời câu hỏi ngốc nghếch này, mà hỏi sang chuyện khác: "Có phải mày đã tiếp xúc qua công nghệ IT tại Thế Giới Bên Trong rồi không? Nên mỗi ngày mới kiếm một đống sách dạy lập trình ra đọc?"
"Không phải." Nam Canh Thần chột dạ: "Chỉ là tao thích nên học thôi."
Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên ý thức được, mình cũng nên học thêm chút gì đó.
Mặc gì khoa học kỹ thuật tại thế giới bên trong vượt xa Thế Giới Bên Ngoài. Nhưng điều này không đồng nghĩa với khoa học kỹ thuật tại Thế Giới Bên Ngoài không giúp được gì.
Giống như cờ tướng chẳng hạn, nó chính là điểm nhấn khởi đầu cho Khánh Trần hiện tại.
Mình hiện tại ở Thế Giới Bên Trong nhiều hơn người khác một vị hôn thê, mà mình muốn nghe cô ấy nói chuyện hoàn toàn phải dựa vào phiên dịch.
Trong 10 năm trước đây, Khánh Trần luôn duy trì hình tượng ham học, muốn dùng tri thức thay đội số mệnh của mình, cắt đứt hết thảy quá khứ.
Thói quen này, dù cho xuất hiện thêm một Thế Giới Bên Trong cũng không thay đổi được.
Bước đầu, hắn mở điện thoại ra, tìm kiếm một vài tài liệu Tiếng Nhật cơ sở. Sau đo mua một lúc 4 quyển sách trên TaoBao.
Bỗng nhiên, Khánh Trần nhớ tới một chuyện gì đó. Hắn tìm kiếm bốn chữ trên internet 'Thần Đại Không Âm'.
Tin tức trên màn hình khiến hắn ngây người ra.
Người có hôn ước với mình tại Thế Giới Bên Trong 'Thần Đại Không Âm'... Vậy mà... Vậy mà là một lữ khách thời gian từ Thế Giới Bên Ngoài.
Chuyện này thực sự khiến hắn chết lặng. Trước đó, Khánh Trần chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.
Đối phương cứ nghĩ mình là dân 'bản địa' tại Thế Giới Bên Trong, nên mới dùng một câu tiếng Nhật thoải mái như vậy.
Nhưng có một vấn đề, thân phận tại Thế Giới Bên Trong khiến người ta không sao suy đoán được.
Có một điều, tại sao cô gái Thần Đại kia lại nói tiếng Trung Quốc sõi như vậy? Vì cô ấy được sinh ra và lớn lên tại Trung Quốc? Hay cô ấy là con lai?
Hắn nhìn vào thông tin của cô. Đúng thật, cô ấy là người lai, có bố là người Trung Quốc, mẹ là người Nhật.
Vương Vân liếc nhìn vào điện thoại của hắn, ngạc nhiên nói: "Thì ra, cậu thích cô gái người Nhật này, thảo nào chăm chú như vậy.
Khánh Trần nhìn cô trả lời: "Không phải."
Vương Vân coi câu trả lời của hắn chỉ là thuận miệng nói, nên không tiếp tục truy hỏi thêm nữa.
Hiện tại, tâm trí Khánh Trần đang quay cuồng hết cả lên. Hắn chỉ muốn thử tìm kiếm cái tên Thần Đại Không Âm, chẳng ngờ được thật sự tìm kiếm được đối phương.
Cô gái gia tộc Thần Đại gặp mình trong phòng tra hỏi, không nói một lời kia.
Có một tấm hình, cô gái chạy nhanh trong vườn hoa hướng dương, dưới ánh mặt trời. Cô gái quay đầu nhìn lại, mặc kệ mái tóc dài bay trong gió, nở nụ cười rực rỡ.
Nụ cười này vô cùng hấp dẫn, nhẹ nhàng, ngây thơ, trong trẻo giống như dòng nước suối.
Trong phần giới thiệu.
Cô gái có bố là người Hoa, mẹ là người Nhật.
Chẳng trách cô thông thạo hai thứ tiếng.
Năm ngoái, cô ấy đã giành giải thưởng nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất tại Island Film Award bằng tác phẩm 'Hoa Dâm Bụt'. Năm nay cô ấy được đóng cùng với Miyazaki Aoi trong một tác phẩm của đạo diện Iwai Shunji.
Mặc dù chỉ là những vai diễn nhỏ, chưa nổi tiếng ra các nước khác. Nhưng chuyên gia Nhật Bản đánh giá 'Cô ấy có thể trở thành một trong ba trụ cột của ngành điện ảnh nước nhà'.
Khánh Trần thường xuyên theo dõi khu vực tìm kiếm trên Sina Weibo, song chưa từng chú ý qua tình trạng ngành giải trí Nhật Bản. Với lại, đối phương cũng không phải quá nổi tiếng.
Cho nên từ trước đến nay hắn chưa từng thấy qua.
Bây giờ, Khánh Trần tìm thấy thông tin này, vẫn như người trong mộng. Hắn nghĩ mãi mà chưa hiểu tại sao mình cùng nhân vật này có thể tạo thành mối quan hệ kia.
Lúc này, Vương Vân vẫn lén lút nhìn hắn. Cô bĩu môi, nhủ thầm trong lòng: Thế mà còn nói không thích, sao cậu ta nhìn chằm chằm lâu vậy cơ chứ?
Có điều, một cậu nhóc sinh sống tại thành phố nhỏ, thật sự rất khó gặp được cô gái tại Nhật Bản.
Vương Vân nhìn qua thông tin, nào là 'Hoa Dâm Bụt', tác phẩm của đạo diễn Iwai. Cô chắc chắn Thần Đại Không Âm rất nhanh sẽ tạo được tiếng tăm, tương lai cô ấy sẽ trở thành nữ thần thế hệ mới, đại biểu cho ngành điện ảnh cũng là bình thường.
Một cô gái xuất sắc như vậy, đối với một cậu thanh niên ở thành phố nhỏ là quá xa vời.
Lúc này, Khánh Trần có nghĩ tới một chuyện. Theo tin tức hắn biết được, gia tộc Thần Đại cũng không nằm trên các đảo.
Dù sao, Lý Thúc Đồng cũng đã nói, toàn bộ biển cả đều là nơi cấm kỵ. Nếu gia tộc Thần Đại ở trên một hòn đảo, bắt buộc phải đi qua biển mới có thể vào đất liền được.
Cho nên, tất cả những người Nhật Bản được xuyên qua, sẽ tập trung tại một vùng đại lục.
Đến giờ phút này, Khánh Trần cũng chưa được nhìn thấy bản đồ của Thế Giới Bên Trong. Lần sau xuyên qua, hắn phải hỏi Lâm Tiểu Tiếu mới được.
Tan học, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi hội họp cùng hai người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân tại hành lang.
Hồ Tiểu Ngưu hỏi: "Có tiến triển gì mới không?"
Vương Vân nhún vai: "Nam Canh Thần và Khánh Trần đều là tên ngốc. Nam Canh Thần thì rõ ràng rồi, còn Khánh Trần ngồi nguyên một tiết học chỉ để ngắm và đọc thông tin một diễn viên Nhật Bản."
Bạch Uyển nhi nghi ngờ: "Không phải thầy giáo nói Khánh Trần học rất giỏi sao? Cậu ta chẳng có tý dáng vẻ nào người học giỏi cả, đã thế còn theo đuổi..."
"Ai mà biết được." Vương Vân thở dài: "Có thể thời điểm năm lớp 11, hormone bắt đầu bộc phát, sau đó có thể kết quả học tập đi xuống. Loại chuyện này, không phải mọi người chưa thấy qua. Tại Hải Trung cũng đã có hai vị học bá vì yêu đương mà học tập bị tụt xuống không phanh đấy thôi."
Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu nhíu mày nói: "Hôm qua chúng ta đã thống nhất thế nào? Mời hai người bỏ thói kiêu ngạo xuống. Nếu trong tâm trí hai người, những người đó đều là đồ ngốc thì kết bạn bằng cách nào?"
Vương Vân tỏ ra không vui: "Vậy chúng ta đổi lớp đi. Mình nhận nhiệm vụ tiếp cận Lưu Đức Trụ, còn các người đến làm bạn với Khánh Trần?"
Lúc này, lớp phó học tập của lớp 3 là Lưu Tuấn Dật từ dưới tầng chạy lên. Cậu ta đứng tại của lớp 3 lớn tiếng gọi Khánh Trần: "Khánh Trần, thầy giáo nước ngoài gọi cậu đến đó gặp chút."
"Được, tao đến ngay." Khánh Trần trả lời.
Tại trường quốc tế Lạc Thành có khá nhiều giáo viên nước ngoài đến dạy. Nhưng một tuần cũng chỉ có một tiết học, tiết học cũng không có nhiều áp lực, chỉ là lên lớp nói chuyện tâm sự, hay gảy một bài ghita.
Đây coi như là một điểm đặc biệt của trường quốc tế Lạc Thành nhằm giữ thể diện, còn nó chẳng có tác dụng lắm trong thực tế giảng dạy.
Hồ Tiểu Ngưu đợi Khánh Trần xuống tầng, rồi mới lại gần hỏi Ngu Tuấn Dật: "Chào bạn, không biết thầy giáo nước ngoài tìm Khánh Trần có chuyện gì vậy?"
Lớp phó học tập Ngưu Tuấn Dật tươi cười trả lời: "Sao mà mình biết được. Hai người bọn họ là bạn bè, trước đây Khánh Trần tiếp cận thầy giáo để luyện tập giao tiếp. Sau này cũng chỉ mình Khánh Trần mới có thể trò chuyện thoải mái với thầy ấy, nên dần dần hai người trở thành bạn bè. Thầy ấy còn thường xuyên mang quà từ nước mình cho tên đó nữa đấy, mình cũng từng ăn sô cô la do thầy tặng Khánh Trần."
Đám người Hồ Tiêu Ngưu chết lặng. Điều này chứng minh, trình độ nghe nói tiếng anh của Khánh Trần không thành vấn đề, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của bọn họ.
Hồ Tiểu Ngưu hít một hơi thật sâu: "Hiện tại, mình nghi ngờ, cậu ấy cũng là lữ khách thời gian. Mình cần các cậu xác nhận một lần nữa. Rốt cuộc cậu ta có nghe lén các người nói chuyện hay không?"
Bạch Uyển Nhi nghĩ thật kỹ rồi trả lời: "Mình có thể xác nhận cậu ta tập trung giải đề toán, không nghe lén bọn mình nói chuyện."
"Vậy cũng không thể loại trừ nghi ngờ." Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh nói: "Mình cần phải nghĩ biện pháp xác định rõ chuyện này mới được."