Chương 64: Bình tĩnh
Đếm ngược 44: 30: 00. 3 giờ 30 phút rạng sáng.
Khu thứ 9, thành phố số 2.
Tại một con phố nhỏ nơi hẻo lánh nhất của thành thị, có một người trẻ tuổi, mặc áo vest quần tây từ từ đi đến.
Vũng nước đọng lại trên mặt đường, như một chiếc gương phản chiếu lại vẻ điểm đạm tự nhiên của người trẻ tuổi ấy.
Nơi này, không phồn hoa như trong tưởng tượng. Khắp nơi trên đường đều có nước đọng và rác rưởi, trên vách tường chẳng chịt những đoạn quảng cáo, hay những bức tranh thô tục.
Điều này không giống với suy nghĩ về một thành phố hoa học kỹ thuật, mà giống một khu ổ chuột hơn.
Chỉ có điều, người trẻ tuổi đi lại trên con phố này, giống như một thi sĩ đi dạo trên những con đường mộng mơ của nước Anh.
Anh ta đi tới một cửa hàng bán quần áo.
Trong cửa hàng, có một người phụ nữ đang ngồi vắt chéo chân, say sưa xem tin tức tại Thế Giới Bên Trong bằng chiếc điện thoại trong suốt.
Thật ra, tại Thế Giới Bên Ngoài cũng có rất nhiều cửa hàng nhỏ loại này, luôn luôn bán đồ quần áo lỗi mode, cũng chẳng có mấy khách đi vào.
Không một ai biết được những cửa hàng này sinh tồn thế nào? Nhưng nó sẽ không bao giờ đóng cửa.
Chủ nhân cửa hàng cũng không thèm để ý xem có khách hay là không.
Sợ rằng, không người nào suy nghĩ, trong những cửa hàng thế này đều chưa đựng bí mật.
Mà điều bị mật này đã được đưa vào Thế Giới Bên Trong.
Người trẻ tuổi bước vào cửa hàng, bà chủ cũng không làm ra hành động gì, giống như không biết có người tới.
Anh ta bước tới quầy hàng, nở nụ cười nhẹ nhàng, dùng những ngón tay gõ lên bàn.
Đằng sau vẻ vui tươi, ẩn dấu một con người đầy sự hăng hái.
Bà chủ ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng đứng dậy, tỏ ra bối rối nói: "Ông chủ Hà, không biết là ngài tới, thật xin lỗi."
Hà Kim Thu cười nói: "Không cần lo lắng, tôi tới đây có hai tin cần bà truyền đạt cho mọi người. Một là Đổng Tô Duyệt, Điền Tiểu Miêu đã bị đám người tập đoàn phát hiện ra thân phân lữ khách thời gian, nói Tiểu Tiểu tạm thời dừng tất cả liên lạc với bọn họ, sau này tính sau."
"Đã hiểu." Bà chủ cúi đầu trả lời sau lời nhắn nhủ của Hà Kim Thu.
"Chuyện thứ hai, thông báo với Tiểu Tiểu, dùng hết khả năng thu thập tư liệu của Lý Thúc Đồng. Tôi phát hiện ra khả năng người này còn mạnh hơn rất nhiều so với điều tra trước đó. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà có thể thoát ra an toàn, đơn giản khiến người ta bất ngờ."
"Đã hiểu." Bà chủ lại lần nửa trả lời.
Hà Kim Thu giống như tự nói với chính mình: "Xem ra, chúng ta phải ra tay trước đám người Côn Luân mới được. Chúng ta cần Lưu Đức Trụ."
Đột nhiên, Hà Kim Thu quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: "Hi vọng cô có thể hiểu sứ mệnh chúng ta gánh vác là gì? Nếu như lần sau còn xuất hiện tình huống mất cảnh giác như vậy, tổ chức sẽ đưa ra hình phát xứng đáng. Đợi khi tìm được người thích hợp, tôi sẽ cho người đó đến thay thế cô. Sau khi trở về, cô tìm Trương Tông Vũ học hỏi thêm đi, có ý kiến gì không?"
Bà chủ cúi đầu nói: "Không có ý kiến."
"Tốt, cứ quyết định vậy đi."
Hà Kim Thu nói xong bèn quay người rời đi.
Bà chủ thì đi tới nhà kho, không biết dùng hình thức nào để truyền đạt lại tin tức.
Khu ổ chuột khác hoàn toàn với thành phố sầm uất ngoài kia. Nơi này có rất ít camera giám sát, sẽ không ai để ý có một người khách đặc biệt đi tới cửa hàng quần áo kia.
Hà Kim Thu quay người lại, nhìn về phía cửa hàng quần áo. Nơi đặc biệt này rất thích hợp làm nơi trao đổi tin tức. Nhưng hiện tại người Cửu Châu quá ít, người biết làm việc lại càng ít hơn.
Xem ra chỉ có thể tăng tốc, bước chân phải nhanh hơn mới được.
. . .
Sáng sớm, tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên.
Những chiếc cửa bằng hợp kim được đám tù nhân đập vào, tạo ra những tiếng ầm ầm cộng hưởng với nhau/
Những người này, tinh thần mọi lúc đều tràn đầy, lại không có chỗ phát tiết.
Khánh Trần không đi ra ngoài. Hắn ở đây chờ đợi tin tức của Lộ Quang Nghĩa, xem có lữ khách thời gian mới nào không.
Có điều hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vậy mà tôi qua có đến 18 tên tù nhân mới được đưa vào.
Hắn quay trở lại phòng mình ngủ, chẳng thèm để ý đến những ồn ào ngoài kia.
Lúc này, Lý Thúc Đồng vẫn ngồi tại chiếc bàn ăn quen thuộc, nhìn vào thế cờ tàn mà lão vừa mới có được, tinh thần thoái mái chẳng có chút mệt mỏi nào.
Khoảnh khắc ấy Lâm Tiểu Tiểu thầm thở dài. Bên ngoài, vì việc đêm qua mà náo động cả một vùng trời, thế mà ông chủ của mình, là nhân vật chính trong sự việc đó lại chẳng để nó vào trong lòng.
Gã đầu trọc Quách Hổ Thiền lân la lại gần. Gã ta nhỏ giọng nói với Lâm Tiểu Tiếu: "Ông chủ các người tối qua ra ngoài làm cái gì vậy? Có chuyện vui như vậy mà không gọi tao, tao đánh nhau rất tốt đấy."
"Ồ, sao mày biết được?" Lâm Tiểu Tiếu tò mò hỏi lại.
Mặc dù bên ngoài vì chuyện này mà bùng nổ, nhưng Quách Hổ Thiền trong này sao có được khả năng biết thông tin bên ngoài?
Cậu ta nhíu mắt lại nhìn tên trọc: "Người siêu phàm loại tinh thần của Hắc Đào cũng đến rồi sao? Các người rốt cuộc đến bao nhiêu? Không sợ bị tập đoàn một mẻ hốt sạch sao?"
"Chỉ một mình tao." Quách Hổ Thiền miệng cười nhưng tim không cười trả lời: "Đừng đánh trống lảng nữa, lần sau các người làm ra hành động gì nhớ nói sớm tao biết đấy."
Lâm Tiểu Tiếu xem thường nói: "Tao còn không biết mày nghĩ gì sao? Không phải đợi bọn tao ra ngoài, thừa dịp vắng mặt ông chủ để tìm kiếm ACE-005 sao?"
"Làm gì có chuyện đó." Quách Hổ Thiền vui cười hớn hở: "Mày mới mấy tuổi mà suy nghĩ quá nhiều rồi đó. Tao chỉ muốn biết, ngày hôm qua ông chủ Lý ra ngoài kia làm gì thôi?"
Lâm Tiểu Tiếu nhìn gã nói: "Nếu như tao nói cho mày là, ông chủ chỉ ra ngoài đó ăn một bữa thịt kho tàu mày tin không?"
"Không tin, chuyện đã lớn đến trình độ vậy, không có chuyện quan trong sao được?" Quách Hổ Thiền thái độ như muốn nói mày tưởng tao ngu lắm sao.
Lâm Tiểu Tiếu thở dài. Cậu ta biết cả thế giới sẽ không tin tưởng chuyện này, mặc định suy nghĩ hôm qua ông chủ ra ngoài nhất định có chuyện to tát gì cần làm.
Ngài ấy chỉ muốn đưa Khánh Trần ra ngoài chơi thôi mà.
Những người kia chỉ nhớ rõ ông chủ là một vị Bán Thần, lại quên mất ngài ấy thuộc tuýt người tuỳ hứng thích làm gì thì làm cái đó.
Còn điều nữa, cũng khiến Lâm Tiểu Tiếu thở dài, trong chuyện này còn có một nhân vật chính nữa là bạn học Khánh Trần, chuẩn bị trưa đến nơi rồi vẫn còn nằm trong phòng ngáy o o, chẳng lo lắng mình vừa làm ra chuyện gì.
Ông chủ bình tĩnh vậy còn chấp nhận được, một thằng nhóc 17 tuổi bình tĩnh như vậy giải thích sao được?
. . .
Khánh Trần còn đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy loa phóng thanh nhà tù vang lên: "Tù nhân số hiệu 010101, có người thân đến thăm nuôi."
Hắn chậm rãi đứng dậy, có chút mơ hồ không hiểu.
Xét thời gian, tại Thế Giới Bên Trong, Khánh Ngôn chê mình bất tài vừa mới tới hôm qua, sao hôm nay lại tới nữa rồi?
Quách Hổ Thiền đứng tại đại sảnh bỗng quay qua hỏi Lâm Tiểu Tiếu: "Chờ cái đã, tao nhớ bình thường 3 tháng mới thăm nuôi một lần, mà thằng nhóc kia hôm qua vừa có người đến thăm, hôm nay sao lại được thăm nữa thế?"
Lâm Tiểu Tiếu tỏ ra chẳng thèm quan tâm đến chuyện người khác: "Ông chủ của tao không thích thằng đó. Nên tao đề nghị, mày đừng đi lại quá gần với nó, cũng đừng làm loạn. Với lại, người ta là người Khánh thị, người tập đoàn có đặc quyền của người tập đoàn."
Khánh Trần cũng không vội vàng tới khu vực thăm nuôi, mà trước tiên đánh răng rửa mặt, giống như không quan tâm lắm với lần thăm nuôi này.
Hắn nghĩ, Khánh Ngôn không phải cùng phe với mình, cần quái gì phải tỏ ra nhiệt tình như vậy.
30 phút sau, Khánh Trần theo người máy giám ngục. Cánh cửa khu vực thăm nuôi dần dần mở lên, chỉ có điều người bên trong khiến hắn ngây người ra. Bởi vì người ngồi đó không phải là Khánh Ngôn.
Mà là Thần Đại Không Âm.