Chương 833: Thiết cốt lục cục
“Điều này cũng làm cho một thành Nguyên Thành tốt đẹp trở nên hỗn loạn, thương nhân lộng hành, mùi bạc đập vào mũi, việc Kim Đan khiến cho chuyện Bảo Thân làm người hầu cho bảo tiêu càng ngày càng hiếm thấy, cũng may mà Nguyên Thần Vương còn có thể nhẫn nhịn, nếu không đổi thành bất kỳ Thần vương nào, sợ rằng sẽ không dễ dàng chịu đựng người của mình nội loạn biến thành bộ dạng như thế này... Rõ ràng là Luyện Khi Sĩ mà mỗi ngày đều gảy bàn tính, giống cái gì chứ?
Phương Thốn nghe thấy hắn rất bất mãn, cười nói: “Người người nuôi thương đội, Cửu Tiên Tông có nuôi không?”
Tông chủ Cửu Tiên tông thản nhiên trả lời: “Ta đương nhiên là nuôi rồi, còn nuôi ba chi, tất cả đều nằm dưới danh nghĩa của hiệu buôn lớn!”
“Ồ?”
Phương Thốn sửng sốt, nói: “Hiệu buôn lớn nào?”
Tông chủ Cửu Tiên tông cười hạ giọng nói: “Mười mấy thương đội trước đây, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã hỗn tạp, minh tranh ám đấu, đến nay đã có bốn hiệu buôn lớn đã vươn lên phát triển hưng thịnh, khí thế ngày càng mạnh, không ngừng tranh đoạt, theo thứ tự đó là Thanh Nguyên Hào, Vạn Thông Hào, Ngọc Liễu Hào, Thiên Cư Hào... Cửu Tiên Tông của ta là người đã đả thông con đường của Vạn Thông Hào, trực thuộc vào…”
Phương Thốn nghe xong gật đầu nói: “Hóa ra là Ngọc Liễu Hào.”
“Cái gì?”
Cửu Tiên Tông Tông có chút nghi hoặc, nói: “Ngọc Liễu Hào có quan hệ với Phương Nhị tiên sinh?”
“Không!”
Phương Thốn thản nhiên lắc đầu.
Trong lòng lại bổ sung thêm một câu: “Cũng chỉ có Ngọc Liễu Hào không có quan hệ với ta...”
“Ha ha, tuy ta biết Liễu Hồ Phương Gia tài khí vô song, nhưng Thủ Sơn Tông lại nổi tiếng là quỷ nghèo. Nếu Phương Nhĩ tiên sinh có hứng thú muốn thay Thủ Sơn Tông tìm một con đường tài lộ thì không cần phải khách khí, Cửu Tiên Tông của ta, sẽ vẫn nguyện ý giới thiệu giúp các ngươi một chút...”
Cửu Tiên Tông tông chủ mỉm cười mở lời, rất hào phóng.
“Được, cảm ơn ngài!”
Phương Thốn chân thành nói lời cảm ơn ông ta, sau đó nói: “Nếu các vị tiền bối cũng đã nhìn thấy Nguyên Thành có những thay đổi như vậy, thì làm sao biết nếu Long thành bị đại đội trấn áp thì tình thế đã hình thành sẽ không thay đổi chứ? Trước đây chẳng phải ngài đã nói rằng Nguyên Thành chắc chắn sẽ thắng vì Nguyên Thành có Hoàng thành, Tước thành và Lân thành. Nhưng ai có thể nói chính xác rằng Nguyên Thành không thể dựa vào bản thân để đánh bại Long Thành?”
Cửu Tiên Tông tông chủ không khỏi sững sờ sau khi nghe những lời này: “Chuyện này... không thể nào?”
“Thời thế đã thay đổi rồi...”
Phương Thốn mỉm cười và tự nói với chính mình: “Chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Cửu Tiên Tông tông chủ giật mình, nhất thời không nói ra lời, cẩn thận nghiền ngẫm những lời của Phương Thốn, sợ rằng bên trong có ẩn ý gì sâu xa.
Nhưng Phương Thốn thực sự chỉ thuận ý mà cảm khái một câu, nhắc lại một câu của kiếp trước mà thôi, rồi sau đó nói: “Thực sự ta biết các tiền bối đến tìm ta là vì lý do gì, ta cũng biết rằng lúc này các người không chỉ đại diện cho Cửu Tiên Tông, mà là cho toàn bộ Thanh Giang, chẳng qua chỉ là muốn ta đưa ra chủ ý, cố gắng hết khả năng để lúc Thanh Giang đánh trận chúng ta trốn xa một chút, khi phân chia lợi ích thì có thể lại gần mà thôi...”
Sắc mặt của Cửu Tiên Tông tông chủ có chút khó chịu, may mà ông ta rất có kinh nghiệm, không để lộ ra vẻ gì.
“Ta rất hiểu ngươi!”
Phương Thốn cười và nói: “Dù gì thì ta cũng là trưởng lão của Thủ Sơn Tông, mà kết cục của Thủ Sơn Tông ắt mọi người cũng đã nhìn thấy rõ.”
Cửu Tiên Tông tông chủ mỉm cười phối hợp.
Sau đó Phương Thốn nói: “Nhưng chuyện này, ta không thể giúp...”
“Chuyện này...”
Vẻ mặt của Cửu Tiên Tông tông chủ cuối cùng cũng không kìm được nữa...
“Không những không giúp mà còn nảy ra một ý kiến ngược lại...”
Phương Thốn nhìn vào mắt ông ta và cười nói: “Chúng ta không những không trốn tránh mà thay vào đó phải nâng cao thanh thế, phô bày ra đầy đủ tư thế và phải giữ vững chiến tuyến đầu, nghênh chiến với quân đội của Long Thành, để cho Luyện Khí Sĩ của Nguyên Thành biểu hiện thật tốt khí khái của Thanh Giang ta!”
Sắc mặt của Cửu Tiên Tông tông chủ đã có chút sững sờ.
“Phương Nhĩ tiên sinh, chuyện này...”
Ông ta do dự một lúc rồi mới nói: “Không phải chúng ta đã nói không ghi thù rồi sao?”
“Thù thì vẫn phải ghi nhớ, có điều chuyện này không liên quan gì đến ghi thù hay không ghi thù.”
Phương Thốn cười nói: “Bây giờ điều ngài cần quyết định đó chính là tin hay không tin ta!”
Nghe thấy bốn chữ “tin hay không tin”, sắc mặt của Cửu Tiên Tông tông chủ trở nên nghiêm trọng.
Giữa Cửu Tiên Tông và Phương Thốn, sự lựa chọn giữa tin và không tin luôn là một vấn đề lớn.
Lúc trước Cửu Tiên Tông không phải chỉ vì không tin Phương Thốn nên bây giờ mới khiến cho giữa hai người trở nên gượng gạo như vậy sao?
Vì vậy, bất luận không khí có tốt đến đâu, chỉ cần Phương Thốn thốt ra bốn chữ này, thì Tông chủ Cửu Tiên tông phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Ông ta chỉ cân nhắc trong chốc lát, liền thấp giọng hỏi: “Ngươi chắc chắn, Long Thành sẽ không từ phía đông tới?”
“Chúng ta sao có thể cân nhắc vấn đề này?”
Phương Thốn nghiêm nghị nói: “Chúng ta phải tin rằng Long Thành nhất định sẽ đến từ phía đông, vì vậy chúng ta mới cần phải tập hợp các vị Luyện Khí Sĩ từ khắp Thanh Giang, luyện tập tiên quân, bố trí trận thế, thậm chí còn cử một vài người đến để khiêu khích, tuyên bố bất mãn với Long Thành lòng lang dạ sói, dưới áp lực của quân đội, chúng ta phải để cho tất cả mọi người biết rằng Thanh Giang chúng ta tin rằng Long Thành nhất định sẽ đến, hơn thế nữa chúng ta còn sẵn sàng đối đầu trực diện với bọn họ! “
Tông chủ Cửu Tiên tông trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ra sức vỗ tay.
“Hiểu rồi!”
“...”
Phương Thốn bất ngờ bật cười.
Lão già này luôn âm lệ, duy chỉ trong những lúc này thì mới thấy đáng yêu.
Đó chính là khi ta ở cùng một mặt trận với họ.
Tông chủ Cửu Tiên tông vui vẻ rời đi.
Có thể thấy tâm tình hiện tại của ông ta thật sự rất tốt, khi ông ta tới, bước chân giả bộ thư thái, nhưng bây giờ bước chân đã thật sự nhẹ nhõm, cả người như ở trên mây, giống như thiếu đi một ngọn núi lớn. Nếu không có Tiểu Hồ Ly cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước, hẳn là sẽ khiến người ta không khỏi hoài nghi đường đường là Đệ nhất Đại Tông Thanh Giang đang đi liệu có đột nhiên nhảy dựng lên không.
Ông ta thậm chí còn quên mất dẫn hòa thượng Du Phương đi.
Đột nhiên đến nhà như thế, còn trịnh trọng nói rất nhiều, nhưng thực ra chuyện cụ thể căn bản đều không nói đến.
Nhưng ông ta đã hài lòng rồi.