Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 56: Gia Phong Gia Giáo (2)

Chương 56: Gia Phong Gia Giáo (2)
“Vị thiếu gia này, à không, đại nhân.” Vị nam tử trung niên có tướng mạo hơi chút hèn mọn, lập tức đau khổ cầu xin tha thứ: “Tiểu nhân chỉ là đi ngang qua quý bảo địa, không hề phạm tội, van cầu ngài bỏ qua cho ta đi. Trên người của ta còn có chút càn kim và một bản công pháp Huyền Vũ, coi như là tiền mua mạng của tiểu nhân.”
“Ngươi có phạm tội hay không, tự nói thì không thể đúng được.” Vương Thủ Triết ra dấu một cái đối với Vương Trung.
Vương Trung rất nhanh vơ vét một phen trên người hắn, trên người người này tổng cộng chỉ có 5 càn kim 17 đại đồng 56 xu, trong cái bao mang bên mình cũng không có đồ vật gì đáng giá trị, chỉ có một bản công pháp Huyền Vũ cũ nát.
《 Tiểu Chu Thiên Khí Huyết Bàn Vận Pháp》
Vương Thủ Triết lật xem một lượt, nhíu chặt mày, đây là một bản tu luyện công pháp thông thường. Trong truyền thừa của gia tộc Vương thị cũng có cất giữ, là thứ dùng cho gia đinh đặt nền móng trước khi tu luyện, hơn nữa bên trong quyển công pháp này rõ ràng có vài lỗ hổng.
Có điều, tổng thể cũng coi như là phù hợp với một tán tu ở trạng thái nghèo túng. Tán tu chú trọng nhất là nâng cao tu vi, phàm là cứ lấy được ít tiền liền sẽ đi mua tài nguyên tu luyện.
“Sao lại bị thương?” Vương Thủ Triết nhìn trên bờ vai hắn rõ ràng có một đường đao cắt rất sâu.
“Tiểu nhân gặp giặc cướp.” Tán tu kìa mặt mũi tràn đầy ngoan ngoãn nói: “Dưới sự hoảng hốt nên đã chạy trốn bừa ở trong rừng cây, vừa định xử lý vết thương thì lại đụng phải đại nhân.
“Nói dối, phụ cận là giao giới giữa các thế lực Sơn Dương Công Tôn thị và Ánh Tú Lư thị, nào có giặc cướp có lá gan phạm án ở đây?” Vương Trung nổi giận nói: “Thành thật khai báo, bằng không một đao chặt đầu ngươi.”
“Oan uổng a đại nhân, oan uổng quá.” Tán tu kêu thảm nói: “Những giặc cướp kia đều ra vẻ thương nhân đi khắp nơi, bình thường luôn chuyên môn khi dễ tán tu qua đường, nào dám hạ thủ đối với Huyền Vũ thế gia như đại nhân đây.”
“Nghe rất có đạo lý.” Vương Thủ Triết bất vi sở động nói: “Đưa hắn đến Ánh Tú đi, mời Lư thị điều tra tình hình. Nếu như ngươi nói thật, cũng không phải là tội phạm. Những vật kia đều là của ngươi, hơn nữa sẽ thả ngươi ra.”
Huyền Vũ thế gia ít nhiều đều có quy tắc làm việc của chính mình, đừng nói trên người hắn ta chỉ có mấy càn kim. Dù có tính là mấy chục trên trăm càn kim thậm chí nhiều hơn, Vương Thủ Triết cũng không thể vì lợi ích trước mắt tùy ý đi cướp bóc hắn, thậm chí là giết người diệt khẩu....
Đây là vấn đề gia phong gia giáo, một khi làm như vậy sẽ khiến gia phong của gia tộc chôn xuống tai họa ngầm cực lớn, những gia tướng và tộc nhân tham dự chuyện này sẽ ra sao? Có phải sẽ hình thành tư duy ăn cướp máu me tàn nhẫn? Tam quan có thể sẽ bị vặn vẹo hay không?
Vậy đến lần tiếp theo gặp phải tình huống tương tự, giết người diệt khẩu cướp đoạt tiền tài là chuyện đã thuận lý thành chương?
Những gia tộc hoặc thế lực làm nhiều việc xấu, đặt lợi ích lên trên hết có thể hung hăng ngang ngược nhất thời, nhưng tuyệt đối không thể kiêu ngạo cả đời.
Bất kỳ Huyền Vũ thế gia nào có thể truyền thừa được trăm năm, thậm chí mấy trăm năm hơn ngàn năm, tất đều sẽ có gia giáo gia phong tốt đẹp, nắm giữ danh tiếng uy tín cao, tộc nhân tất nhiên cũng sẽ có hành vi nghiêm khắc theo đúng quy định và tác phong.
Nhưng Vương Thủ Triết vừa nói xong, tán tu kia lại lập tức mặt xám như tro, kêu thảm lên: “Đại nhân, ta sai rồi, tuyệt đối đừng mang ta đi Ánh Tú. Van cầu ngươi, ta còn ẩn giấu một vài thứ, chỉ cần ngươi thả ta, đều là của ngươi hết.”
Phản ứng này của tán tu, thật đúng như Vương Thủ Triết đã đoán trước, lúc này sắc mặt của hắn trầm hẳn: “Xem ra chuyện ngươi phạm phải ở Ánh Tú cũng không nhỏ nha.”
“Đại nhân, là ta không tốt, là ta tham lam.” Tán tu khóc ròng ròng sám hối: “Mấy người chúng ta đều là thương nhân du hành kết bạn với nhau, lúc đi ngang qua Ánh Tú, thấy trong một nhà phú thương đang cưới vợ. Vốn chúng ta định chén nước rượu say rồi đi, không ngờ phát hiện đồ cưới của nhà kia rất là phong phú, chỉ tính càn kim đã hơn trăm, còn có hai gốc sâm già trăm năm có giá trị không nhỏ. Chúng ta nhất thời động lòng xấu, buổi tối lẻn vào nhà phú thương kia trộm cắp…”
Càng khai, khuôn mặt Vương Thủ Triết lại càng ngày càng đen, đám tán tu này cũng quá gan to bằng trời. Việc trộm cắp bị phát hiện, lại còn dám giết người diệt khẩu cướp đoạt tài phú.
Cũng may mấy tán tu kia do tham lam nên tạo thành nội chiến, sau cùng tán tu này là người cười cuối cùng. Chỉ là vận khí của hắn không tốt lắm, đang xử lý vết thương ở trong rừng rậm thưa thớt người, thế mà lại bị nhóm Vương Thủ Triết bắt gặp.
“Đại nhân, chỉ cần ngài hứa buông tha cái mạng chó của ta.” Tán tu đau khổ cầu xin tha thứ: “Ta nguyện ý khai ra địa điểm giấu tang vật, mọi thứ đều cung phụng cho ngươi.”
Tán tu này dường như hiểu rất rõ phong cách hành sự của một số Huyền Vũ thế gia, nếu như Vương Thủ Triết lập lời hứa ngay trước mặt các gia tướng, thì tất nhiên hắn sẽ không trở mặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất