Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 227: Vì sao không thể làm một thần hào mang năng lượng tích cực

Chương 227: Vì sao không thể làm một thần hào mang năng lượng tích cực
Phòng ăn số 2, An Lương nhìn Bạch Nguyệt bắt đầu ăn, cậu lộ ra nụ cười: “Bạn học Bạch Nguyệt, sau khi ăn xong, chúng ta add WeChat, mình cần bạn giúp mình một chuyện.”
An Lương nhỏ giọng: “Hôm nay là lễ trung thu, lát nữa mình muốn đi trại trẻ mồ côi Vị Vu ở Tây Phố, tặng một vài món quà trung thu cho những đứa trẻ kia.”
Trong mắt Bạch Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc.
An Lương nâng tay phải lên, miệng phát ra tiếng “xuỵt” ý không được nói: “Mình hi vọng bạn học Bạch Nguyệt giữ bí mật chuyện này, mình cũng không cần tiến hành tuyên truyền chuyện này, hiểu chưa?”
Bạch Nguyệt trầm mặc gật đầu, cô không hiểu tại sao An Lương muốn làm như thế.
Thực ra có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, đương nhiên là nhận được thông báo của hệ thống nhân sinh là phát quà Trung thu.
Nguyên nhân thứ hai chính là lúc ở Đế Đô, những người nhìn thì là một đám gia hỏa công tử bột, lúc đua xe lại cùng nhau tiến hành làm từ thiện.
Điểm này khiến An Lương cực kỳ xúc động!
Vì lẽ đó cậu quyết định làm một chút chuyện có ý nghĩa ở lễ Trung thu, chính là đưa một phần quà Trung thu cho những đứa nhỏ đáng thương.
Bất luận những người khác nhìn chuyện này thế nào thì An Lương cũng tràn ngập lòng thương hại đối với những đứa trẻ bị vứt bỏ và tàn tật.
Còn về lý do mang theo Bạch Nguyệt?
Tại sao nhất định phải có lý do?
Nếu như nhất định phải có lý do, An Lương cũng có lòng thương hại đối với Bạch Nguyệt, có được không?
Trong lòng cậu thương cảm với hoàn cảnh của cô gái gầy yếu mẫn cảm này.
Thần hào thì không thể có lòng thương hại sao?
Thần hào nhất định phải ăn chơi chè chén à?
An Lương có phương thức sống cuộc sống của chính mình, cậu có thể tiêu phí mấy chục vạn trong một đêm ở Thập Tam Tiên Sinh ở Đế Đô, cũng có thể ăn một bữa sáng mười mấy đồng tiền ở căng tin số 2.
Lúc Bạch Nguyệt ăn cơm, An Lương vừa ăn vừa làm việc trên điện thoại.
Gần mười phút sau, Bạch Nguyệt ăn xong một lồng bánh bao hấp thuận tiện ăn xong cả hai quả trứng gà, cô lấy một quyển từ điển tiếng Anh to bằng lòng bàn tay ra yên lặng xem, thuận tiện chờ An Lương.
An Lương lại gần như mười phút sau mới ăn xong bữa sáng, cậu nói: “Bạn học Bạch Nguyệt, chúng ta đi thôi.”
Bạch Nguyệt yên lặng đứng dậy.
An Lương đi ở phía trước, Bạch Nguyệt theo ở phía sau, hai người cùng đi đến cổng trường học, An Lương cũng không lái Ferrari 488 Pista, cậu chỉ muốn tặng quà Trung thu cho bọn nhỏ, cũng không cần khoe khoang với Bạch Nguyệt là cậu có một chiếc xe Ferrari thể thao.
Khoe khoang một chiếc xe Ferrari 488 Pista là có ý gì?
Nếu như nhất định phải khoe thì lôi giấy tờ công ty đầu tư An Tâm, công ty quản lý tài chính, và thực tế số người nắm giữ ra càng không phải là rung động hơn sao?
Ra khỏi trường học, một chiếc Audi A4L màu đen nháy đèn đôi ở ven đường, An Lương đi qua, chiếc xe này là cậu vừa mới thuê thông qua điện thoại di động, ngày hôm nay chính là xe của cậu.
Vốn là An Thịnh Vũ muốn mua cho cậu một chiếc, nhưng mà An Lương không nhận, cậu chuẩn bị tự mình đi xem triển lãm xe ở Thiên Phủ, cậu thích Audi Q8, nếu như giá cả có ưu đãi thì càng tốt!
Xưa nay An Lương đều cảm thấy Audi không đáng giá, mà sách lược định giá của Audi quá ghê tởm, bắt đầu định giá cao, qua mấy tháng lại ưu đãi giảm 20%, thế này không phải là kẻ đáng ghét sao?
Không phải An Lương keo kiệt, mà là cảm thấy bị ủy khuất!
Ông chủ Mã đã nói rồi, bị ủy khuất là không được!
“Bạn học Bạch Nguyệt, bên này!” Sau khi An lương xác định xe với nhân viên công ty taxi thì gọi Bạch Nguyệt.
Bạc Nguyệt đi tới, cô đàng hoàng ngồi vào ghế sau.
Đương nhiên An Lương là người đảm nhiệm tài xe, cậu vừa lái xe vừa nói: “Bây giờ chúng ta đi siêu thị, lát nữa bạn giúp mình tham khảo một chút, chúng ta phải tặng quà Trung thu gì cho bọn nhỏ.”
“Ồ!” Bạch Nguyệt đáp lại.
“Xì!” An Lương đột nhiên nói: “Hóa ra cậu không câm à?”
Sắc mặt Bạch Nguyệt đỏ bừng.
An Lương vẫn có chừng mực, cậu lựa chọn siêu thị mà không chọn nơi bán sỉ, lý do rất đơn giản, đồ trong siêu thị đúng là hơi đắt một chút, nhưng con đường nhập hàng tương đối đảm bảo, tình huống ở chợ bán sỉ thì ai biết được?
Trong siêu thị Huệ Vĩnh, An Lương thông qua hệ thống phục vụ liên hệ được với người phụ trách siêu thị Phùng Kiệt, hai bên tiến hành thương lượng sơ bộ.
“Quản lý Phùng, tôi cần mua một lượng lớn hàng hóa, tôi hi vọng các anh có thể cung cấp dịch vụ giao hàng, được chứ?” An Lương đề ra yêu cầu của chính mình.
Phùng Kiệt hỏi ngược lại: “Xin hỏi số lượng mua sắm của anh An có thể đạt đến bao nhiêu, thời gian giao hàng cùng với địa điểm giao hàng cụ thể như thế nào.”
“Số lượng mua sắm cụ thể không nhất định, nhưng nhất định có thể đạt đến hạn mức mua sắm sáu con số. Thời gian giao hàng chính là ngày hôm nay, sau khi tôi kết thúc mua sắm, các anh sẽ lập tức theo chúng tôi, địa điểm giao hàng là trại trẻ mồ côi ở Tây Phố.” An Lương giải thích.
Cậu lại nói bổ sung: “Ngày hôm nay là tết Trung thu, tôi hi vọng tặng một chút quà cho bọn nhỏ ở đó.”
Phùng Kiệt lập tức giơ ngón tay cái lên: “Nếu là tình huống như vậy, bất luận số lượng mua sắm của anh An là bao nhiêu, chúng tôi đều phục vụ giao hàng miễn phí, đồng thời sắp xếp ưu tiên nhất!”
“Đúng rồi còn có một việc, chúng ta cần ký kết một hợp đồng bảo mật, chuyện ngày hôm nay, tôi không hy vọng lộ ra ngoài, cũng không hy vọng nhận phóng vấn gì cả.” An Lương nói bổ sung.
Phùng Kiệt lại giơ ngón tay cái lên lần nữa: “Tôi hiểu rồi, anh An yên tâm chúng tôi nhất định sẽ bảo mật tin tức cho khách hàng.”
“Được rồi, chúng ta đi, xem xem mua cái gì.” An Lương nói với Bạch Nguyệt.
Phùng Kiệt cũng cùng đi vào siêu thị.
Tết Trung thu, đương nhiên phải có bánh Trung thu, dưới sự đề cử của Phùng Kiệt mua một khoản bánh Trung thu, bởi vì bánh Trung thu thứ này là cùng một vấn đề, nhưng mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau, cái đắt nhất có lẽ là hộp của nó đi?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất