Chương 302: Thì ra là dì à!
Cổng trường đại học Phúc Đán.
Khi An Lương phát hiện có gì đó sai sai thì buông tay ra ngay, lùi về sau mấy bước rồi nhìn về phía “Lý Tịch Nhan”.
Khi đã nhìn chính diện cô, rốt cuộc An Lương cũng phát hiện ra vấn đề!
Người đang đứng trước mặt An Lương lúc này rất giống Lý Tịch Nhan, nhất là sườn mặt, gần như là giống hệt Lý Tịch Nhan, hơn nữa người này còn mặc chiếc váy dài bằng tơ tằm của Christian Dior mà An Lương đã tặng cho Lý Tịch Nhan trước đây nên An Lương nhận lầm người cũng phải.
Cho nên người này có thể là mẹ của Lý Tịch Nhan?
Chuyện này thì…
Mọi người cho tôi hỏi: Nhận nhầm mẹ vợ thành bạn gái trong lần gặp mặt đầu tiên thì phải làm sao đây!
Online chờ!
Rất rất gấp!
Nếu An Lương thật sự buộc phải đăng một câu hỏi như vậy lên thì cậu có nhận được đáp án không?
Dù gì cư dân mạng cũng rất xuất sắc mà!
“Khụ khụ, ngại quá, cháu là…” An Lương còn chưa nói hết câu đã bị Lưu Linh chặn họng.
“Tịch Nhan quay lại rồi.” Lưu Linh nhỏ giọng thì thầm.
“Mẹ!” Lý Tịch Nhan chạy tới, tay cầm hai chai nước, cô đưa một chai cho Lưu Linh, chai kia đưa cho An Lương.
“Cậu đến từ lúc nào vậy?” Lý Tịch Nhan hỏi An Lương.
Lưu Linh cũng nhìn sang An Lương, bà khẽ lắc đầu một cái, ý bảo không sao, cứ coi như không xảy ra chuyện gì cả.
Tất nhiên An Lương hiểu ý của Lưu Linh, cậu cũng không muốn kể lại chuyện xẩu hổ như vậy đâu, vậy là cậu cười đáp: “Mới đến thôi! Sau đó thì vô tình gặp dì, dì trông trẻ thật ạ!”
Nói đúng hơn thì, Lưu Linh không hổ là mẹ của Lý Tịch Nhan. Nếu điểm nhan sắc của Lý Tịch Nhan đạt 96 thì Lưu Linh cũng không hề kém cạnh, bà ấy có phải người không vậy?
Vì năm tháng để lại quá ít dấu vết trên người bà ấy!
Thoạt nhìn Lưu Linh rất trẻ, nếu chỉ nhìn bóng lưng thì trông hoàn toàn hòa nhập vào đám sinh viên trong trường này.
Nếu không thì sao An Lương có thể nhận nhầm được?
Lý Tịch Nhan liếc nhìn An Lương một cái hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Tất nhiên là ăn rồi.” An Lương đáp.
“Vậy đi thôi, mình và cậu dẫn mẹ mình đi thăm quan trường một lát, phong cảnh trong trường Phúc Đán cũng rất đẹp. Đến trưa thì đi ăn món cay Tứ Xuyên trong căng tin.” Lý Tịch Nhan sắp xếp.
“Được.” An Lương đồng ý.
Lưu Linh cũng gật đầu đồng ý.
Lý Tịch Nhan khoác tay Lưu Linh, gọi An Lương một tiếng rồi ba người cùng đi dạo trong khuôn viên trường.
An Lương lén lút liếc nhìn tay Lý Tịch Nhan đang khoác tay Lưu Linh, cậu thầm nghĩ hai người nhìn giống hai chị em nhỉ?
Dù có nhìn trực diện đi chăng nữa thì cũng chỉ cảm thấy Lưu Linh giống một nghiên cứu sinh trong sân trường đại học Phúc Đán này.
An Lương đi sau nửa bước, cậu lặng lẽ sử dụng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng kiểm tra thông tin của mẹ con Lý Tịch Nhan.
Lưu Linh:
Tuổi: 38
Chiều cao: 166cm
Cân nặng: 49kg
Điểm nhan sắc: 92
Vóc người: 94
Đặc thù: 78 10 6
Hảo cảm: 60
“Ơ?” An Lương vừa nhận được thông tin xong là tìm ra điểm mù tương ứng ngay.
Điểm nhan sắc không vấn đề gì, dù gì Lý Tịch Nhan được chín mươi sáu điểm thì mẹ cô ấy được chín mươi hai điểm cũng là chuyện bình thường.
Vóc người Lưu Linh cũng vậy, thoạt nhìn bà và Lý Tịch Nhan không khác nhau là mấy, nên hai người đều được chín mươi tư điểm, nếu không, chẳng lẽ An Lương nhìn nhầm?
Nhưng điểm đặc thù có vấn đề!
Người cũng có điểm đặc thù như vậy là Vân Hi Nguyệt, nhưng trạng thái của cô ấy là “góa”, chẳng lẽ Lý Tịch Nhan cũng không có ba?
Không có khả năng!
Nhưng đây là việc riêng của người ta, An Lương cũng không tính tìm tòi nghiên cứu làm gì, cậu tỏ vẻ mình đúng là số khổ, mới bắt đầu đã gặp mẹ vợ là độ khó địa cấp ngục phải không?
Nhưng nếu nhìn vào điểm hảo cảm thì hình như vẫn còn đường để cứu vãn chứ nhỉ?
Chí ít thì không phải vừa mới bắt đầu đã là trạng thái chán ghét.
An Lương quá khổ!
Ai bảo cậu không quản được tay chứ?
Đầu tháng mười đã không còn nóng bức nữa, cũng không có cái kiểu nắng gắt dư âm cuối thu như Thịnh Khánh, Lý Tịch Nhan dắt hai người đi dạo một vòng quanh trường Phúc Đán, đi qua các khu nhà giảng dạy, thư viện, ký túc xá, cung thể thao và sân vận động.
Tới sân vận động, ba người đi chậm lại, một nữ sinh đi đến chào hỏi Lý Tịch Nhan: “Tịch Nhan!”
“Vũ Tình!” Lý Tịch Nhan đáp lại.
“Đây là chị gái của cậu hả? Giống cậu như đúc luôn.” Quách Vũ Tình nói.
Lý Tịch Nhan cười đáp: “Đây là mẹ mình.”
“Ui trời! Cháu chào dì, trông dì vừa trẻ vừa đẹp quá.” Quách Vũ Tình thở dài nói.
Đôi mắt Lưu Linh đượm ý cười, có người phụ nữ nào không thích được khen vừa trẻ vừa đẹp chứ?
Đặc biệt nhất là những người phụ ba mươi bốn mươi tuổi, phụ nữ trong giai đoạn này coi trọng vấn đề tuổi tác nhất.
“Chào cháu, cháu cũng rất xinh đẹp.” Lưu Linh đáp lại một cách khách sáo.
“Cháu chào dì, cháu là Quách Vũ Tình, là bạn cùng phòng của Tịch Nhan ạ.” Quách Vũ Tình nhiệt tình nói.
Hai bên trò chuyện một lát thì chia tay, Lý Tịch Nhan xem điện thoại rồi nhắc nhở: “Giờ chúng ta đến căng tin đi, món cay Tứ Xuyên ở căng tin rất đắt khách, tới chậm là không còn chỗ ngồi đâu.”
Lần đầu tiên Lưu Linh chủ động hỏi ý kiến An Lương: “An Lương, cháu thì sao?”
An Lượng được quan tâm mà sửng sốt: “Đương nhiên là không thành vấn đề rồi ạ.”
Vậy là qua được cửa thứ nhất của mẹ vợ rồi nhỉ?