Chương 768: Hắn đã ngốc
Đột nhiên một tiếng rền vang nổ tung trên bầu trời Thái m Điện.
- Kết giới Ma Long Đảo bị phá?
Tử Bất Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời!
Oanh!
Lại một tiếng vang cực mạnh, một chiếc phất trần khổng lồ bỗng chợt phá tung nóc nhà Thái m Điện, xông thẳng về phía Vương Khả.
Then chốt là, Vương Khả đang đi đến trước mặt Long Cốt, chiếc phất trần này nhìn qua hệt như đang công kích Long Cốt.
- Lại là ngươi? Hoàng Hữu Tiên? Ngươi muốn tìm chết!
Long Cốt rống to.
Vung quyền, Long Cốt đánh lên phất trần trên bầu trời.
Oanh két!
Dư ba khủng bố lập tức chấn nát Thái m Điện.
Vương Khả bị dư ba sóng khí đánh bay, sát na ấy, Vương Khả thiếu chút nữa dùng tới Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, chỉ là, biến cố tới đột nhiên sau đó khiến Vương Khả nhịn xuống.
- Long Cốt? Ta còn tưởng ngươi giết Vương Khả, thì ra, ngươi cũng chỉ là loại miệng hùm gan sứa!
Hoàng Hữu Tiên cười to nói.
- Hoàng Kim Cốt Long!
Long Cốt tay cầm Thái m Quyền Trượng quát lớn một tiếng.
Nháy mắt, từ bên trong Thái m Quyền Trượng bay ra một con cốt long, cốt long xung thiên mà lên.
Oanh!
Cốt long và phất trần của Hoàng Hữu Tiên va chạm vào nhau, Hoàng Hữu Tiên lập tức bay ngược ra sau.
- Tìm chết!
Long Cốt theo đó xông vút lên trời, điều khiển cốt long nhắm thẳng Hoàng Hữu Tiên mà đi.
- Hôm nay kẻ chết là ai còn chưa biết được đâu!
Hoàng Hữu Tiên cười to nói.
Ầm ầm!
Hai đại cường thế tuyệt thế lần nữa đại chiến trong sương mù dày đặc.
- Sáo lộ này có vẻ quen thuộc nhỉ, Hoàng Hữu Tiên dẫn đi Long Cốt, chẳng lẽ lại muốn phái người đến ám sát ta?
Vương Khả đỡ dậy Thánh Tử, thần tình sửng sốt nhìn lên trời cao.
Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay ầm vang đánh về phía Vương Khả.
Oanh!
Một tiếng trầm vang, là Chu Hồng Y ngăn ở trước người Vương Khả, bị một chưởng kia đánh lui ra sau mấy bước.
- Ô Hữu Đạo, ngươi làm gì? Sao lại đánh lén Vương Khả?
Chu Hồng Y trừng mắt cả giận nói.
- Chu Hồng Y, ngươi tránh ra, Vương Khả điên rồi, ngươi còn che chở hắn làm gì?
Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.
- Ngươi biết Vương Khả đã điên, sao ngươi còn phải giết hắn?
Tử Bất Phàm cũng đứng ra chắn ở trước mặt Vương Khả.
- Hừ, vì một tên điên, hai người các ngươi lại muốn đối đầu với ta?
Ô Hữu Đạo giận nói.
- Vương Khả ngốc, chúng ta sẽ không để ngươi thương hắn!
Chu Hồng Y lạnh lùng nói.
Vương Khả nhướng mắt nhìn đám người này, các ngươi đánh thì cứ đánh, mắng ta làm gì?
- Ai điên? Các ngươi nói ai điên?
Vương Khả trừng mắt quát hỏi.
- Ngươi xem, chính hắn đều không biết mình điên, một đứa tâm thần có đáng để hai các ngươi một mực che chở như thế không?
Ô Hữu Đạo nói.
- Ô Hữu Đạo, ngươi mắng ai tâm thần? Ngươi mới điên!
Vương Khả trừng mắt buồn bực mắng.
- Vương Khả tuy điên, nhưng hắn đã cứu ta! Ô Hữu Đạo, ngươi còn dám manh động lần nữa, đừng trách chúng ta trở mặt!
Tử Bất Phàm lấy ra Thiểm Điện Thần Tiên.
Vương Khả:
-... !
Các ngươi bị gì đấy? Sao ai cũng nói ta điên?
- Ô Hữu Đạo, Vương Khả dù có tội tình gì thì cũng không đến lượt ngươi phán xử.
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
Ô Hữu Đạo híp mắt nhìn Vương Khả, bản thân từng đáp ứng Hoàng Hữu Tiên, nói muốn giết Vương Khả, đồng thời cứu Trương Ly Nhi, chính là tấm lông thú kia? Tên Vương Khả này quả nhiên có bệnh, chống đối Long Cốt thì cũng thôi, trời nóng muốn chết, còn khoác lông thú? Giờ Hoàng Hữu Tiên đang cầm chân Long Cốt, chuyện ở đây chỉ có thể dựa hết vào ta!
- Ô Hữu Đạo, ngươi vì thù cũ mà muốn giết ta?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Đưa chiếc..., đưa tấm lông thú trên người ngươi cho ta!
Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm:
-... !
Hôm nay sao thế nhỉ, các ngươi đều điên hết cả rồi? Vương Khả lên cơn thì cũng thôi, Ô Hữu Đạo ngươi giờ cũng phát bệnh? Bận nửa ngày, thì ra là ngươi muốn cướp đồ trên người Vương Khả? Ngươi bị gì không đấy?
- Vương Khả, ngươi đưa cho hắn đi!
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
Chu Hồng Y vẫn không muốn đại chiến với Ô Hữu Đạo, then chốt hơn là, chiến đấu này quá khó hiểu, vì một món đồ trên người, đáng không?
- Ngươi đừng mơ!
Vương Khả trừng mắt nói.
Đưa lông thú cho ngươi, bằng với ta tự động hoả táng, đùa gì thế.
- Vậy đừng trách ta không khách khí!
Ô Hữu Đạo lạnh giọng nói.
- Nam Mô Như Lai Phật Tổ!
Ô Hữu Đạo rống lên một tiếng.
Ông!
Pháp tướng Như Lai Phật Tổ lần nữa xuất hiện ở sau lưng Ô Hữu Đạo, khí tức khủng bố bạo phát, khiến đám đệ tử Ma giáo còn lại trong Thủy Tinh Long Cung dồn dập chạy ra ngoài.
- Ngươi cũng phát điên?
Chu Hồng Y thần sắc khó coi nói.
- Ô Hữu Đạo, ngươi đừng quá đáng!
Tử Bất Phàm buồn bực nói.
- Hừ!
Ô Hữu Đạo hừ lạnh, căn bản không quản không nhìn, nháy mắt liền đã thúc giục pháp tướng Như Lai Phật Tổ phóng tới Vương Khả.
Oanh !
Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y đồng thời ra tay, chẳng mấy chốc đã đại chiến cùng một chỗ với Ô Hữu Đạo.
Vương Khả ôm lấy Thánh Tử đang rất hư nhược, không ngừng lùi ra sau. Vẻ mặt kinh nghi bất định, tên Ô Hữu Đạo này chẳng lẽ đã biết rõ chuyện về Trương Ly Nhi? Không đạo lý! Việc này chỉ có đệ tử Kim Ô Tông và đám Trương Chính Đạo là biết được, tại sao Ô Hữu Đạo lại để ý tấm da thú này đến thế?
Thời khắc Vương Khả ôm Thánh Tử rời khỏi Thủy Tinh Long Cung, chợt nghe cách đó không xa có tiếng đệ tử Ma giáo la lên.
- Lão tứ, sao Thủy Tinh Long Cung lại có đánh nhau? Chu đường chủ, Tử đường chủ, sao hai người bọn họ lại đánh nhau Ô đường chủ?
- Không biết, dường như bọn họ đều muốn đoạt miếng lông thú trên người Vương Khả! Sau đó cứ thế đột nhiên ra tay đánh lớn!
- Bốn đại đường chủ vì một miếng da thú mà đánh nhau? Chỉ vì một miếng da thú? Ngươi đùa gì đấy?
- Thì đúng là một miếng da thú!
Thái m Điện đại loạn, mặc dù trước đó đệ tử bình thường không nghe thấy gì, nhưng sau cùng vẫn có người nghe được phong thanh! Rằng thì là đại đường chủ vì một tấm lông thú mà ra tay đánh nhau, lực lượng khủng bố, kinh thiên động địa!
- Một đám thần kinh, là ai đang bịa đặt?
Vương Khả ôm lấy Thánh Tử lui ra phía sau, miệng quát nói.
Bành!
Chợt một bóng người rơi ở trước mặt Vương Khả.
- Nhiếp Thanh Thanh? Sao ngươi cũng tới?