Chương 782: Kim Ô Tịch Diệt
- Nếu là Tịch Diệt, hắn sẽ chẳng mang theo được gì cả! Nam Minh Ly Hỏa khẳng định cũng không mang được!
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
- Nam Minh Ly Hỏa đã rơi vào trong tay người nào đó ở Kim Ô Tông?
Thần sắc Trương Thần Hư khẽ động.
- Thật ra ta lại cảm thấy, Nam Minh Ly Hỏa hẳn vẫn còn ở trong thi thể Kim Ô!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Hả?
Hai người kinh ngạc nhìn sang Vương Khả.
- Nếu sẽ có một ngày Chuyển Thế Linh Đồng quay về báo thù, vậy tại sao còn giữ lại thi thể Tam Túc Kim Ô ở đây? Là tâm lý biến thái? E rằng không đơn giản như vậy, xiềng xích quanh bốn phía trói buộc cỗ thi thể này lại, liệu có phải là vì, Nam Minh Ly Hỏa vẫn còn ở trong thi thể, nhưng lại tìm không thấy, mò không ra, lấy không được? Cho nên mới không vội hủy diệt đi! Hoặc là, trong thi thể này còn có bí mật nào khác chưa tìm hiểu được?
Vương Khả nhíu mày nói.
Giữa lúc ba người trầm tư suy nghĩ, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng cảm thán.
- Ài, Điền Chân đúng là vô năng! Nói Vương Khả ngươi hành tẩu thiên hạ toàn bằng vận khí, da mặt dày, không tiết tháo! Nhưng ta xem ra hết thảy nhận định đó đều sai, ngươi không phải bằng vận khí, ngươi quả thật rất thông minh! Chỉ là ngươi ẩn tàng rất kỹ! ̉n tàng tốt đến mức tất cả mọi người đều không để ý đến trí tuệ của ngươi! Một kẻ không có trí tuệ, làm sao có thể đắc tội nhiều người như vậy mà vẫn thong dong đào thoát? Vương Khả, tất cả mọi người đều đã xem thường ngươi!
Tiếng nói đột ngột truyền đến khiến thần sắc ba người đều cứng lại, đồng loạt quay đầu nhìn tới, chỉ thấy, dưới đáy hang động cách đó không xa đang đứng một lão giả áo vàng.
- Hoàng Hữu Tiên?
Sắc mặt Trương Ly Nhi trầm xuống.
Hoàng Hữu Tiên đạp bước đi đến, nhìn lên ba người trên đỉnh đầu Kim Ô, hai mắt híp lại.
- Trương tiểu thư, đây không phải là nơi ngươi nên đến! Mong ngươi rời đi sớm cho!
Hoàng Hữu Tiên trịnh trọng nói.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi vì nịnh nọt tên hỗn đản kia mà muốn giết Vương Khả?
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
Hoàng Hữu Tiên nhìn Vương Khả, hít sâu một hơi rồi nói:
- Vốn là ta không muốn nói, nhưng mà, Vương Khả, ngươi chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc Trương Ly Nhi làm gì? Chẳng phải ngươi đã có U Nguyệt công chúa rồi sao? Còn cả Long Ngọc gì kia nữa? Có tận hai nữ nhân rồi, sao ngươi cứ phải tán tỉnh Trương Ly Nhi? Ngươi biết thân phận nàng không?
- Hoàng Hữu Tiên? Ngươi hiểu lầm, ta và Trương Ly Nhi hoàn toàn trong sạch!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Trong sạch? Nếu các ngươi mà trong sạch, Trương Ly Nhi cần gì phải một mực che chở ngươi?
Hoàng Hữu Tiên lạnh giọng nói.
- Ta không che chở Vương Khả, ta chỉ cảm thấy các ngươi hành sự quá không đàng hoàng, Hoàng Hữu Tiên, nếu ngươi dám làm tổn thương Vương Khả, ta liền nói cho cha ta biết, nói ngươi khi nhục ta!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
Hoàng Hữu Tiên:
- Trương Ly Nhi, ngươi đừng cầm cha ngươi ra dọa ta, không sai, ta đúng là không bằng cha ngươi, nhưng, cha ngươi cũng hi vọng ngươi gả cho đại công tử! Trương gia các ngươi đã không còn là Trương gia khi trước, lúc Trương Thiên Sư còn sống, Trương gia ngươi phong quang vô hạn, nhưng giờ thì ra? Ha ha, nếu cha ngươi biết được ta đang giúp hắn trừ bỏ chướng ngại trong cuộc hôn nhân này, hắn nhất định sẽ cám ơn ta!
- Ngươi đánh rắm! Chướng ngại hôn nhân cái gì? Ta sẽ không gả cho tên hỗn đản kia!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Việc này không phải do ngươi! Đương nhiên, ta cũng sẽ không ép ngươi, tự nhiên sẽ có người đến buộc ngươi! Ta chỉ là nhận ủy thác của người, đến giải quyết Vương Khả mà thôi! Ta chỉ cần hắn!
Hoàng Hữu Tiên mắt lạnh nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi đi mau, ta tới ngăn trở hắn!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Đi? Vô dụng thôi, bên ngoài có bốn tên đồ đệ của ta canh chừng! Vương Khả không đi được! Hôm nay, chính là tử kỳ của Vương Khả!
Hoàng Hữu Tiên mắt lạnh nói.
- Ngươi!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
Vương Khả lại không chút sợ sệt mà nhíu mày nhìn về phía Hoàng Hữu Tiên, hỏi nói:
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi thật muốn giết ta?
- Ta chỉ nhận ủy thác của người thôi, đắc tội rồi! Ngươi còn có di ngôn nào không?
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Không! Ta lại không chết, cần gì di ngôn! Ngược lại là ngươi, ngươi còn có di ngôn gì?
Vương Khả hỏi.
- Ách?
Hoàng Hữu Tiên sững sốt.
Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư cũng thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, đầu ngươi hư mất? Ngươi hỏi hắn có di ngôn gì không?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Trương Thần Hư, Trương Ly Nhi, chúng ta cũng tính là có chút giao tình, các ngươi đều thấy rồi đấy, tên Hoàng Hữu Tiên này muốn giết ta, ta hoàn toàn chỉ là phòng vệ chính đáng, đúng chứ!
Vương Khả quay đầu nhìn sang hai người.
Hai người:
-... !
Ngươi muốn nói cái gì?
- Ý ta là, nếu đã hắn muốn giết ta, vậy đợi lát nữa ta ra tay giết hắn, hai người các ngươi phải giúp ta giữ bí mật! Sau này ra ngoài, đừng nói ta giết Hoàng Hữu Tiên, cứ nói hắn tự sát, được không?
Vương Khả nhìn hai người, nhẹ giọng nói.
Trương Thần Hư, Trương Ly Nhi trừng nhìn Vương Khả, ngươi, ngươi nói gì vậy?
- Hoàng Hữu Tiên, tới đi! Hôm nay trận chiến giữa ngươi ta vừa là phân ra cao thấp, cũng vừa là quyết một trận sinh tử! Vừa khéo nơi đây là vực sâu dưới lòng đất, thực sự quá tốt, giết ngươi, sẽ không ai biết được thật tình nữa cả!
Trong mắt Vương Khả lóe lên một tia hưng phấn.
Hoàng Hữu Tiên giương mắt nhìn Vương Khả, có phải ta sinh ra ảo giác rồi không? Vương Khả đang nói cái gì vậy?
Dưới vực sâu Kim Ô Tông!
Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không phải, Vương Khả, ngươi là Kim Đan Cảnh! Là Kim Đan Cảnh! Ngươi muốn đấu với Hoàng Hữu Tiên? Lần trước, ngươi và Trương Chính Đạo đều không phải đối thủ của ta!
Trương Thần Hư thần sắc khó hiểu nói.
- Cái gì mà không phải đối thủ của ngươi, lần trước chỉ là không hạ tử thủ với ngươi mà thôi, lại không phải quyết đấu sinh tử, tùy tiện đánh chút là được rồi, nhưng giờ thì khác, tên Hoàng Hữu Tiên này thật muốn ta chết! Ta đương nhiên phải đánh nghiêm túc! Đừng nói nhảm nữa, ngươi cứ đứng đây nhìn vào là được!