Chương 784: Chuyển Thế Linh Đồng
- Ngươi đã thành là thi thể rồi, còn rung rung cái gì vậy? Ách, Kim Vũ Mao này là y phục của ngươi? Theo lý mà nói, ta không nên động tâm trắc ẩn, ngươi đều đã chết, chiếc lông vũ này lại không phải do ta rút, ta có thể cảm nhận được ngươi bị tra tấn, bị dày vò, còn cả oán khí thật lâu không tiêu tán. Nhưng mà, không phải ta thiếu nợ ngươi! Ta hoàn toàn có thể làm như không thấy, chỉ là, cũng may nhờ chiếc lông vũ này, giúp ta nhiều lần biến nguy thành an, được rồi, cho ngươi mượn đeo một lát, đợi ta giết Hoàng Hữu Tiên xong lại trả cho ta! Hi vọng có thể trấn an phần nào oán khí của ngươi! Xem như tỏ chút tâm ý trong lòng ta!
Vương Khả chậm rãi cắm Kim Vũ Mao trong tay lên trán thi thể Kim Ô.
Sau đó đứng dậy quát:
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi cứ bắt nạt nữ nhân như thế thì tính là cái thá gì, lại đây! Ta đứng ngay chỗ này, ngươi qua đây!
Vương Khả tay trái nắm Thần Vương Ấn, tay phải niết kiếm quyết, chỉ chờ Hoàng Hữu Tiên xông tới liền sẽ vung kiếm chém giết.
Oanh !
Hoàng Hữu Tiên oanh ra một chưởng, chấn bay Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư ra sau, phất trần trong tay hất lên, phong hỏa bốn phía lập tức tan biến.
- Hừ, thứ không biết chết sống, Vương Khả, chết đi!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt quát.
- Đến đi!
Vương Khả cũng trừng mắt đáp lại.
Nhưng lúc này, Hoàng Hữu Tiên lại đột nhiên biến sắc, bất thần lui ra sau môt bước, thần tình ngơ ngác nhìn Vương Khả.
Vương Khả sững sốt, sao ngươi không tới?
- Đến đi, ngươi đứng ngây ra đó làm gì?
Vương Khả kêu lên.
- Sao, sao lại... !" Hoàng Hữu Tiên cả kinh kêu lên.
Cách đó không xa, Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư cũng đột nhiên ngừng tay, kinh hãi nhìn về phía Vương Khả.
- Các ngươi đùa gì vậy?
Vương Khả kinh ngạc hỏi.
Ta còn chưa lấy ra Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, các ngươi sao đã kinh hãi thế rồi?
- Vương Khả, Tam Túc Kim Ô dưới chân ngươi, nó, mắt nó... !
Trương Ly Nhi thất kinh kêu lên.
Chỉ thấy, tròng mắt thi thể Tam Túc Kim Ô dưới chân Vương Khả sớm đã lõm vào, nhưng lúc này, cặp mắt bỗng chợt toát ra lửa cháy hừng hực.
- Mắt nào?
Vương Khả nghi hoặc nói.
- Sống? Tam Túc Kim Ô này sao còn sống được? Chẳng phải nó đã chết hẳn rồi ư?
Trương Thần Hư cũng thất kinh kêu lên.
Oanh két!
Đúng lúc này, Tam Túc Kim Ô khổng lồ đột nhiên giương cánh, xiềng xích trói buộc nó tức thì đứt đoạn hết cả, đồng thời, bên ngoài Tam Túc Kim Ô bỗng chợt toát ra vô số hỏa diễm, lập tức, tựa như thi thể Tam Túc Kim Ô bùng cháy lên vậy, Kim Ô giang cánh ra, treo mình giữa bầu trời.
Vương Khả cũng phát hiện thi thể Tam Túc Kim Ô dưới chân chuyển động, không khỏi kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống.
Lại thấy, sợi Kim Vũ Mao mình vừa cắm lúc nãy, giờ đây đang được một chùm sáng màu lam bao bọc.
Oa !
Tam Túc Kim Ô ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Chỉ thấy, toàn bộ hang động rầm vang, như là đất rung núi chuyển.
- Không thể nào, Tam Túc Kim Ô này sớm đã chết hơn trăm năm, làm sao có thể sống lại?
Hoàng Hữu Tiên la lên thảng thốt.
- Vương Khả, vì sao trên người ngươi không có hỏa diễm?
Trương Thần Hư kinh ngạc hỏi nói.
- Là hỏa diễm ngoài thân Tam Túc Kim Ô cố ý vờn quanh Vương Khả. Nó không muốn thương tổn Vương Khả!
Trương Ly Nhi cả kinh kêu lên.
- Vì sao?
Trương Thần Hư ngơ ngác hỏi.
- Ta từng nghe qua một truyền thuyết, nói sau khi cao tăng Phật môn tịch diệt, Chuyển Thế Linh Đồng của hắn về lại nơi đặt thi thể, chút tín niệm còn sót lại bên trong thi thể sẽ kích phát ra toàn bộ lực lượng, hiến tế cho Chuyển Thế Linh Đồng! Nói cách khác, Chuyển Thế Linh Đồng có thể điều khiển thi thể đã tịch diệt khi trước!
Trương Ly Nhi nói.
- Vương Khả, ngươi là Chuyển Thế Linh Đồng của Kim Ô?
Trương Thần Hư cả kinh kêu lên.
- Các ngươi suy nghĩ nhiều, ta làm sao có thể là Chuyển Thế Linh Đồng?
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
Ta đến từ Địa Cầu, không phải xuất thân từ tinh cầu các ngươi, sao có thể là Chuyển Thế Linh Đồng rắm chó gì đó được! Thi thể Tam Túc Kim Ô này điên rồi!
- Chuyển Thế Linh Đồng có thể điều khiển thi thể Tam Túc Kim Ô!
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Điều khiển? Không thể nào, ta không phải Chuyển Thế Linh Đồng thì điều khiển thế quái nào được? Không tin các ngươi nhìn xem, Kim Ô, khạc lửa về phía lão gia hỏa Hoàng Hữu Tiên kia cho ta!
Vương Khả cười nói.
Rống!
Tam Túc Kim Ô đột nhiên phun ra hỏa diễm vô tận, bay thẳng về phía Hoàng Hữu Tiên.
- Sao lại thế này, sao lại thế này!
Hoàng Hữu Tiên đánh ra một chưởng.
Oanh!
Lại một tiếng rền vang, Hoàng Hữu Tiên lùi ra sau hai bước, kinh nghi bất định nhìn Tam Túc Kim Ô.
Cường độ hỏa diễm Kim Ô phun ra cường hoành hơn cả Trương Ly Nhi, dù có là Hoàng Hữu Tiên cũng vẫn bị đánh lui.
Nhưng đấy chưa phải then chốt, then chốt chính là, Vương Khả có thể điều khiển Kim Ô bắn ra hỏa diễm?
- Vương Khả, ngươi còn nói ngươi không phải Chuyển Thế Linh Đồng? Ngươi không phải, thế làm sao lại khống chế được Tam Túc Kim Ô?
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
Vương Khả cũng ngây người, sao lại thế được, ta rõ ràng là người đến từ Địa Cầu, liên quan mẹ gì đến Kim Ô ở cái tinh cầu này đâu!
- Ta cũng không biết, chẳng qua, không sao đó, chuyện này không quá quan trọng, ha ha ha, Tam Túc Kim Ô, ra tay giết Hoàng Hữu Tiên cho ta, hắn hẳn là một trong những kẻ năm đó tra tấn ngươi, đùa chết hắn, dùng ra hết thảy thủ đoạn mà ngươi có, động thủ!
Vương Khả cười lớn quát.
Còn có chuyện tốt thế này? Tạm thời lại có thể giấu diếm Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm?
Oa!
Oanh!
Tam Túc Kim Ô đột nhiên bạo phát ra hỏa diễm ngập trời, nháy mắt liền phủ kín khắp bốn phía, ngay cả Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư đều gặp tai hoạ.
Tam Túc Kim Ô ầm vang phóng tới Hoàng Hữu Tiên, trên thân dường như mang theo một cỗ oán khí ngập trời, có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào.
- Không thể nào, sao ngươi còn có thể có được lực lượng như thế?
Hoàng Hữu Tiên cả kinh kêu lên.
Oanh!
Phất trần trong tay Hoàng Hữu Tiên ầm vang đụng vào móng vuốt Kim Ô, chỉ thấy nháy mắt phất trần kia liền bị đụng nứt.
- Cái gì?
Hoàng Hữu Tiên biến sắc.
Rống!
Kim Ô rống lên một tiếng giận dữ.
Bên ngoài Kim Ô Tông!