Chương 802: Ta có thể thiêu nhưng không có nghĩa là ngươi cũng có thể thiêu
- Ba tên phế vật!
Người kia lạnh lùng nói.
- Ô Hữu Đạo?
Vương Khả kinh ngạc thốt lên.
- Ô Hữu Đạo?
Chúng nhân cả kinh nhìn về phía Ô Hữu Đạo.
- Ô Hữu Đạo, ngươi cũng là đệ tử Kim Ô Tông?
Vương Khả tròn mắt nhìn Ô Hữu Đạo.
Tử Bất Phàm, Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão đều quay sang nhìn Vương Khả, mặt đen lại như đáy nồi, ngươi nói bậy bạ gì đấy? Sao Ô Hữu Đạo có thể là đệ tử Kim Ô Tông được?
- Hoàng Hữu Tiên? Tên hỗn đản này, là hắn nói cho các ngươi? Không phải đã dặn đừng bại lộ thân phận ta rồi ư? Khốn khiếp!
Ô Hữu Đạo lại sầm mặt chửi đổng một tiếng.
Vương Khả:
-... !
Đám người:
-... !
- Các ngươi nhìn ta với vẻ mặt gì đấy? Chẳng lẽ, là Vương Khả đoán mò?
Nét mặt Ô Hữu Đạo cứng lại.
- Ta … ta chỉ thuận miệng nói bừa thôi! Hơn nữa, lời ta nói cũng là câu nghi vấn!
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
Ô Hữu Đạo:
-... !
- Bọn họ là trưởng lão Kim Ô Tông, một tên đường chủ ma giáo như ngươi sao lại đi giúp bọn họ? ! Ta vì tức giận mới trào phúng hỏi nói, Ô Hữu Đạo, sao ngươi cũng là đệ tử Kim Ô Tông? Ta chỉ nửa trào phúng nửa nghi vấn thôi!
Vương Khả giải thích.
Cơ mặt Ô Hữu Đạo co quắp cả lại, nguyên lời của ngươi không hề có từ “sao”, nhớ lại cho kỹ, đây rõ ràng là ngươi vừa mới thêm vào.
- Ô Hữu Đạo, ngươi là đệ tử Kim Ô Tông?
Trong mắt Điền Chân chớp qua một tia phức tạp, hỏi nói.
Ô Hữu Đạo phẫn hận liếc nhìn Vương Khả:
- Hừ, bại lộ thì bại lộ, dù sao mấy người các ngươi có biết cũng chẳng sao cả. Vương Khả, Tử Bất Phàm, các ngươi không sống qua được hôm nay!
- Ngươi thật đúng là đệ tử Kim Ô Tông? Ngươi là nằm vùng Kim Ô Tông tiềm phục trong Ma giáo?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ô Hữu Đạo? Ngươi đến đây từ lúc nào?
Điền Chân kinh ngạc nói.
Ô Hữu Đạo lạnh lùng liếc nhìn Điền Chân:
- Ba người các ngươi đúng là đám phế vật, hừ, ta đã sớm đến! Tận mắt thấy ba người các ngươi ngu xuẩn tự tìm đường chết!
- Hả?
Ba người đám Điền Chân đều không giấu được vẻ kinh ngạc.
- Hoàng Hữu Tiên đi ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đặc ý tới dặn dò ta, để ta chú ý Kim Ô Tông, coi chừng đừng để xảy ra chuyện, các ngươi vừa nhận được tin tức từ Tử Vương, ta liền cũng biết! Hừ, chút chuyện nhỏ thế mà cũng làm không xong!
Ô Hữu Đạo lạnh lùng nói.
- Ngươi, ngươi... !
Sắc mặt ba người Điền Chân không khỏi khó coi.
- Vương Khả, đây chính là chỗ dựa của ngươi? Phiên Thiên Ấn? Hừ!
Ô Hữu Đạo hừ lạnh.
Đồng thời vung tay đánh ra một chưởng.
Oanh!
Thần Vương Ấn như ngọn núi nhỏ bỗng chợt run rẩy, song vẫn không lay động.
Ô Hữu Đạo:
-... !
Chúng nhân:
-... !
- Ồ, Thần Vương Ấn của ta lợi hại vậy ư?
Vương Khả kinh hỉ nói.
Đến cả Ô Hữu Đạo đều không rung chuyển được?
- Phiên Thiên Ấn phải rót vào công đức mới có được lực lượng trấn áp, công đức càng nhiều, uy lực càng mạnh, bên trong ấn này của ngươi đến cùng đã rót vào bao nhiêu công đức? Không ngờ lại lãng phí như vậy?
Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.
Nhắc đến công đức, tim Vương Khả như rỉ máu, Vương Khả đã rót hết toàn bộ công đức trong Định Quang Kính vào đây, đấy chính là công đức a! Nếu không phải bây giờ trọc chân nguyên đã chuyển sang màu vàng, hắn không khả năng làm ra được thủ bút lớn đến vậy.
- Ô Hữu Đạo, mau dùng nguyên thần pháp tướng đẩy ra giúp bọn ta!
Điền Chân kêu nói.
Ô Hữu Đạo trừng mắt nhìn Điền Chân:
- Ngươi biết cái gì, Phiên Thiên Ấn chuyên khắc linh thể, nguyên thần pháp tướng kia của ta như mộng như ảo, làm sao có thể di chuyển nó được?
- Thế giờ phải làm sao?
Điền Chân nôn nóng nói.
- Vương Khả chết rồi, khi đó Phiên Thiên Ấn tự nhiên sẽ bị phế!
Ô Hữu Đạo nói.
Dứt lời, Ô Hữu Đạo lần nữa quay đầu lạnh lùng nhìn Vương Khả.
Ầm ầm!
Tử Bất Phàm ở bên vội gấp gáp dùng lôi hỏa đốt cháy Khốn Tiên Võng.
- Sao không phá được? Vương Khả, lúc trước ngươi đốt cháy kiểu gì?
Tử Bất Phàm buồn bực kêu lên.
- Ta... !
- Hắn? Lúc trước hắn dùng que diêm chỉ là màn che mắt mà thôi, nếu ta đoán không sai, Vương Khả, thứ ngươi dùng chính là Nam Minh Ly Hỏa, đúng không? !
Ô Hữu Đạo lạnh lùng nói.
- Ta dùng Nam Minh Ly Hỏa?
Vương Khả cả kinh.
- Hừ, không sai, chính là Nam Minh Ly Hỏa mà Tam Túc Kim Ô trước khi bị hủy diệt đã đưa cho ngươi! Cũng chỉ Nam Minh Ly Hỏa mới có thể có được thần uy hủy thiên diệt địa bá đạo như vậy!
Trong mắt Ô Hữu Đạo chớp qua một tia hưng phấn.
Điều này Vương Khả phải giải thích sao đây? Nói đây là do trọc chân nguyên của ta thiêu đốt? Lấy Vương Khả tính cách, có thể không để đối thủ biết được để uẩn, tự nhiên liền cũng mặc nhận!
- Ngươi nói đúng!
Vương Khả gật đầu xác nhận.
- Đúng rồi? Vậy lấy ra Nam Minh Ly Hỏa đi!
Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
- Vì sao?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Bởi vì, giờ đưa Nam Minh Ly Hỏa cho ta, ta có thể để ngươi chết toàn thây!
Ô Hữu Đạo lạnh giọng nói.
- Vương Khả, ngươi có cách nào trốn đi được không? Ngươi đi trước! Tìm Chu Hồng Y tới cứu ta!
Tử Bất Phàm nôn nóng nói.
Vương Khả liếc nhìn Tử Bất Phàm:
- Những lời ta nói vừa rồi, ngươi đã quên?
- Nói cái gì?
Tử Bất Phàm kinh ngạc hỏi lại.
- Ta không sợ bọn họ, bọn họ đánh không lại ta! Ngươi gấp cái gì!
Vương Khả nói.
Tử Bất Phàm:
-... !
Ô Hữu Đạo:
-... !
Điền Chân:
-... !
Tên Vương Khả này lại bắt đầu thổi?
- Đã đến cái lúc này rồi, sao ngươi còn... !
Tử Bất Phàm đang định quở trách.
Nhưng, quở trách đến một nửa, Tử Bất Phàm lại nhìn về phía Thần Vương Ấn cách đó không xa, vừa rồi mình cũng không tin Vương Khả, kết quả bị hắn đánh mặt, chẳng lẽ, Vương Khả thật sự có cách đối phó được với Ô Hữu Đạo?
- Hừ, Vương Khả, ngươi trấn áp được đám Điền Chân chỉ là nhờ vận khí, nhờ trong tay có Phiên Thiên Ấn thôi, giờ chẳng lẽ ngươi còn có một chiếc Phiên Thiên Ấn thứ hai?
Ô Hữu Đạo khinh thường nói.
- Ô Hữu Đạo, ngươi không tin, vậy cứ đến đây, ta cho ngươi xem xem!
Vương Khả đạp bước nhảy về trong cửa sổ lầu hai.
Vương Khả ý đồ dẫn dụ Ô Hữu Đạo vào trong phòng, sau đó dùng ra Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, rốt cuộc, khi đó thần kiếm vừa hiện, ánh sáng chói lòa, lại có gian phòng che khuất, chắc sẽ giấu giếm được phần nào.