Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 290: Làm màu không thành ngược lại bị…

Chương 290: Làm màu không thành ngược lại bị…


“Không sao, ngàn năm trước ta đã ý thức được nên duy trì chữa thương, nay đã không còn gì đáng ngại.” Lam Nhan lắc đầu, sau đó nghiêm túc ngồi xuống, lúc vận công lực lượng quy tắc ở xung quanh tuôn trào, dung nhập vào thân thể, khí tức trong người nàng dần dần tăng lên, chẳng qua là tu vi của nàng cũng chỉ khôi phục lại trong khoảng Nguyên Thần cảnh.
Muốn khôi phục thời kỳ toàn thịnh còn cần một khoảng thời gian nữa.
“Nam tử lúc trước đâu?” Lam Nhan dò hỏi.
“Thánh nữ, có phải nam tử lúc trước đã làm gì ngươi không…” Đám nữ đệ tử nghe thấy, bất chợt căng thẳng.
Trong lòng thầm mắng Kim Anh Tuấn, một tên háo sắc vô sĩ, lại táy máy tay chân với một thi thể.
“Bích Ảnh thần kiếm đã bị đối phương lấy đi.” Lam Nhan thấp giọng nói.
Mặc dù ý thức của nàng quay về nhưng lại rất yếu ớt, lúc trước tuy đã cảm ứng được có người lấy mất Bích Ảnh thần kiếm của nàng, khi ấy nàng muốn hành động nhưng ý thức quá yếu, không có sức ngăn cản.
Cho đến lúc nãy uống một viên đan dược tu bổ nguyên thần, nguyên thần được bổ dưỡng, bây giờ mới có thể nói chuyện.
“Cái gì, Bích Ảnh thần kiếm bị lấy mất.”
Chúng đệ tử nghe thấy lời của Lam Nhan, ngay lập tức biến sắc.
Bích Ảnh thần kiếm là một trong những Thánh khí truyền thừa đứng đầu của Băng Tuyết cung điện, vô cùng quan trọng, hơn nữa nó còn tượng trưng cho chưởng môn nhân. Năm đó Lam Nhan được công nhận là chưởng môn kế nhiệm, trước đó đã lấy được Bích Ảnh thần kiếm.
“Thánh nữ đừng lo lắng, bọn ta biết người trộm Bích Ảnh thần kiếm.”
“Là Kim Anh Tuấn của gia tộc Tài Thần Thanh vực trộm.”
Chúng đệ tử an ủi: “Hiện tại đều quan trọng nhất là Thánh nữ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, khôi phục lại đỉnh cao năm đó.”
“Ừ.”
Lam Nhan nghe thế thì gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất tiếp tục chữa thương. Còn các nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện đảm nhiệm hộ vệ, canh giữ xung quanh.

Trong không gian màu máu tối tăm.
Có một thanh trường kiếm lớn gấp mười lần, rộng một mét, dài mười mét, đang vững vàng bay lượn trên không trung.
Trên nó có một thanh niên đang ngồi xếp bằng, chính là Lục Trần đã tránh được một kiếp.
Lục Trần dùng thuật ngự kiếm khống chế Ngân Nguyệt, phi hành trên không trung.
“Thì ra chủ nhân của khối thi thể kia là người của Băng Tuyết cung điện, hèn gì lại giỏi quy luật hàn băng.” Lục Trần ngồi trên Ngân Nguyệt lầu bầu một câu: “Cũng may ta đã có dự đoán trước, không dùng diện mạo thật của mình.”
Để Kim Anh Tuấn gánh tội cho mình, Lục Trần trong lòng không chút gánh nặng.
Nói không chừng, tên đó cũng đang giả mạo làm mình kìa.
Không thể không nói, Lục Trần và Kim Anh Tuấn là sư huynh đệ trời sinh.
Lúc này đây, tại một nơi nào đó ở Ma Long vực đang phát sinh một trận đại chiến.
Ầm ầm ầm!
Không gian rộng lớn có ba bốn bóng người hóa thành hư ảnh, đang truy đuổi lẫn nhau, tiếng đánh nhau vô cùng kịch liệt, toàn bộ đều là tiếng va chạm mãnh liệt.
Xung quanh còn có mấy người đứng bất động, đang áp trận.
Đùng, đùng, đùng!
Lúc bọn họ giao chiến, dư âm vọng ra ngoài tạo thành tiếng nổ lớn xung quanh.
Tiếp theo, sau khi vài người chiến đấu lại phân tán ra, một bóng người đứng trên đỉnh núi, diện mạo lộ ra, nếu như Lục Trần ở đây nhất định sẽ vô cùng giật mình.
Bởi vì người này không phải ai khác, chính là bản thân hắn.
“Đám người này sao lại mạnh như vậy.” ‘Lục Trần’ nhìn chằm chằm ba người trong sân, lại nhìn mấy người đang chặn đường lui xung quanh.
Đám thanh niên này mặc quần áo một màu đen giống nhau, ngay cả khí tức phát ra cũng giống nhau như đúc, rất hiển nhiên là đến từ cùng một thế lực.
“Cho dù ngươi là ai, hôm nay không thể không chết tại nơi này.” Một thanh niên ánh mắt lạnh lùng sâu xa nói, giọng nói mang theo sát ý.
Gần đây bọn họ rất khó chịu, bị một người tên Kim Ngạo Thiên nhiều lần quấy rối, sớm đã bực bội, bây giờ lại có một tên chạy đến muốn cướp đoạt bản nguyên thần hỏa mà bọn họ nhìn trúng, hơn nữa còn cướp đến đại bản doanh của bọn họ, nơi có đến mười hai mươi người trấn giữ đấy.
Hôm nay tên này chắp cánh cũng khó thoát.
‘Lục Trần’ nặn ra nụ cười nịnh hót, chắp tay ôm quyền nói: “Nếu các vị đã nhìn trúng nơi này, vậy ta rời khỏi là được.”
“Bây giờ muốn đi, trễ rồi.” Ánh mắt một đám người xung quanh lạnh lẽo u ám.
“Các ngươi thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt sao.” Nhận lỗi không thành, ‘Lục Trần’ cũng tức giận, quanh thân hắn sáng lên, năng lượng màu vàng thuần túy, một luồng khí thế đáng sợ bộc phát ra từ trên người hắn, khuấy động xung quanh đá bay cát chảy.
“Giết!”
Ba thanh niên Nguyên Thần cảnh viên mãn gầm nhẹ, trực tiếp nhào đến giết ‘Lục Trần’.
Thân thể ‘Lục Trần’ phát ra kim quang, quanh thân Kim Đĩnh bay lượn xoay tròn, Kim Đĩnh trực tiếp bay ra, bắn ra ngoài, oanh kích vào đám người đang vây công hắn.
Trong phút chốc, Kim Đĩnh bắn ra bốn phía xung quanh, mỗi Kim Đĩnh đều mang theo công kích của Nguyên Thần cảnh.
Ba người vây công ‘Lục Trần’ đều là người rất lợi hại trong Nguyên Thần cảnh, thân thể bốc lên ánh sáng màu đen, ngăn cản công kích của Kim Đĩnh.
Keng, keng, keng!
Kim Đĩnh đầy trời đánh vào trên người, khó khăn lắm mới khiến cho ánh sáng đen bao trùm thân thể rạn nứt, nhưng vẫn không thể nghiền nát nó.
“Chết đi!”
Ánh đao màu đen lóe lên, cùng với sát khí khủng khiếp, bổ tới từ đối diện.
‘Lục Trần’ không dám đón đỡ, tạm lãnh mũi nhọn, lướt về bên trái, nào ngờ một cánh tay đáng sợ thò tới mang theo sức mạnh đáng sợ.
Trong lúc vội vàng ‘Lục Trần’ đã tiếp một chưởng với đối phương, giống như sấm chớp nổ vang, sóng khí ngập trời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất