Chương 192: Cuộc nói chuyện trong đêm ở Bành Trạch.
Trời còn chưa có sáng rõ, chiến thuyền quân Giang Đông trùng trùng điệp điệp đã tới thủy trại Bành Trạch, lửa lớn Bành Trạch vừa mới tắt, nhưng tàn khói chưa tán, xa xa khói nhẹ lượn lờ, trong không khí vẫn tràn đầy hương vị gay mũi.
Tôn Quyền khoanh tay đứng ở đầu thuyền, mặt âm trầm chăm chú nhìn xác chiến thuyền trong thủy trại bị thiêu hủy, y không có giận dữ, lúc này y đã tỉnh táo lại, đã có thể đối mặt với lần tây chinh thất bại này.
Quan trọng hơn là, quân đội của Bành Trạch và chiến thuyền đều tổn thất không lớn, chỉ có điều kho hàng và lương thảo vật tư bị đốt hủy, tuy rằng làm đau lòng người, nhưng binh lính chỉ thương vong hơn ba trăm người, điều này khiến Tôn Quyền hơi cảm thấy vui mừng.
Thuyền lớn chậm rãi cập bờ, Tôn Quyền xuống thuyền, Lã Phạm sớm chờ ở bờ biển lập tức suất lĩnh hơn mười quan quân chạy ra đón chào.
Lã Phạm quỳ xuống, cung kính hướng Tôn Quyền đi cúi đầu:
- Ty chức bái kiến Ngô hầu, ty chức thủ doanh bất lợi, khiến đại doanh gặp trọng tỏa, nguyện chịu Ngô hầu xử phạt.
- Việc xử phạt sau này hãy nói, Lã Tướng quân có thể dẫn cô đi xem kho hàng!
Tôn Quyền lúc này không có tâm tư xử phạt thủ hạ, nếu phải xử phạt, người thứ nhất nên xử phạt chính là y.
Lã Phạm không thể hiểu được cảm xúc phức tạp trong lòng chủ công, nhưng y vẫn nghe hiểu ý tứ của chủ công, tạm thời không xử phạt, đây là một loại ngôn ngữ nghệ thuật, cái gọi là tạm thời không xử phạt, kỳ thật chính là phương thức biểu đạt hàm súc của không xử phạt.
Chỉ cần không phải bị bại rất thảm, có một chút lý do quản chi là gượng ép, đều sẽ lấy cớ biến thành không xử phạt, cuối cùng không giải quyết được gì.
Mà Lã Phạm y bảo vệ đại bộ phận con thuyền và quân đội, cái này sẽ trở thành một lý do không bị xử phạt.
Trong lòng Lã Phạm an tâm một chút, vội vàng đứng dậy dẫn Tôn Quyền và chư tướng hướng khu kho hàng mặt sau quân doanh mà đi đến.
Lửa tại kho hàng hỏa đã tắt rồi, mấy chục tòa kho hàng bị cháy sạch phá thành mảnh nhỏ còn đang phả ra khói xanh, hơn ngàn tên lính đang ở bận rộn sửa sang lại kho hàng, từng túi lương thực không bị đốt được bới ra, chất đống ở trên đất trống, giống hệt một tòa núi nhỏ.
Bên cạnh một đống núi nhỏ khác là vũ khí không bị thiêu hủy, trên trăm tên lính đang chọn lựa từng kiện từng kiện, đem đầy đủ binh khí và khôi giáp lựa đi ra.
Chỉ đi đại khái một vòng, Tôn Quyền cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, quay đầu lại nói với mọi người:
- Về thuyền đi! Cô muốn nghỉ ngơi rồi, các vị cũng rất mệt mỏi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi!
Trở lại tòa thuyền, đám chư tướng cũng đều tự đi nghỉ ngơi, một đêm chưa ngủ, hơn nữa mấy ngày liền mệt nhọc khẩn trương, thân thể của Tôn Quyền đã mỏi mệt tới cực điểm, mặc dù như thế, y lại như thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Y đứng lên, đi đến trước cửa sổ nhỏ ở vách khoang, dừng mắt ở phương hướng Sài Tang xa xa, lúc này đây cuộc chiến viễn chinh Giang Hạ, sáu chục nghìn đại quân xuất chinh, cuối cùng tổn hại gần nửa, Giang Hạ cũng thành công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước.
Mặc dù y chém hạ đầu của Hoàng Tổ, có thể hiến tế phụ thân trên trời có linh thiêng, nhưng phụ thân thật sự có thể an tâm sao?
Vừa nghĩ tới Sài Tang thảm bại, Tôn Quyền cảm thấy xấu hổ vạn phần, đây là một lần thất bại thảm trọng nhất từ khi y cầm quyền tới nay, mặc dù y có thể dùng Sơn Việt tộc trong nước phản loạn để che dấu, y nhất định phải trở về, nhưng ở sâu trong nội tâm, y lại không thể không thừa nhận chính mình thất bại.
Tôn Quyền chắp tay sau lưng, ở trong khoang thuyền đi qua đi lại, y đang từ từ nghĩ lại nguyên nhân thất bại của chiến dịch Sài Tang lần này.
Trên đường về, rất nhiều tướng lĩnh đều đem sự thất bại của chiến dịch Sài Tang quy tội cho quân Kinh Châu sử dụng “Dầu hỏa”. Cái từ “dầu hỏa” này, bọn họ là từ trong miệng một gã tù binh biết được.
Tôn Quyền cũng không phủ nhận tác dụng rất lớn của dầu hỏa, hơn nữa ảnh hưởng thật lớn đối với quân tâm sĩ khí, nhưng Tôn Quyền cũng không cho rằng là nhờ dầu hỏa mà quân Giang Đông chiến thắng, nếu như là Hoàng Tổ sử dụng dầu hỏa, vậy cuối cùng thắng lợi vẫn là quân Giang Đông, hay mấu chốt là người.
Nghĩ đến người, y liền không thể lảng tránh Lưu Cảnh, mặc dù lúc này y không muốn nhớ tới người này, nhưng trong lòng Tôn Quyền hiểu rất rõ, lúc này đây, thật ra y là thua ở trên tay của Lưu Cảnh.
Trí mưu và ngoan cường chống cự của Lưu Cảnh, khiến cho y lần trước bại vào Dương Tân huyện, lại bại ở Thành Nam, mất đi đại tướng Phan Chương, cuối cùng bại ở Đầu Thành, đại tướng Lăng Thao bỏ mình.
Nghĩ đến cái chết của Phan Chương và Lăng Thao, trong lòng Tôn Quyền liền cảm thấy từng đợt quặn đau, trong quặn đau lại mang theo một tia hối hận, nếu ngay từ đầu y nghe lời khuyên của Lã Mông và Chu Du, đem Lưu Cảnh đuổi tận giết tuyệt, như vậy cũng sẽ không có thảm bại sau này, Phan Chương và Lăng Thao cũng sẽ không chết.
Nói cho cùng, vẫn là trách nhiệm của Tôn Quyền y, y mới là người chân chính chịu trách nhiệm cho lần thất bại ở Giang Hạ này.
Tôn Quyền lại đi đến phía trước cửa sổ thuyền, dừng ở phía chân trời xuất hiện một tia sáng, không khỏi thở dài.
Lúc này, ngoài khoang thuyền truyền đến thanh âm của Lỗ Túc:
- Ngô hầu, ty chức có thể vào không?
Tôn Quyền nao nao, y làm sao biết chính mình không có nghỉ ngơi? Nhưng Tôn Quyền vẫn gật đầu:
- Vào đi!
Khoang thuyền cửa mở, Lỗ Túc đi đến, quỳ xuống cúi đầu hành lễ:
- Túc bái kiến chủ công!
Tôn Quyền cũng ngồi xuống, khoát tay:
- Tử Kính mời đứng lên!
Lỗ Túc ngồi thẳng thắt lưng cười nói:
- Ta nghĩ chủ công tuy rằng mỏi mệt, nhưng trong lòng rối loạn, tất nhiên không thể đi vào giấc ngủ, kỳ thật ta cũng nh vậy, cho nên mạo muội trước tới quấy rầy, cửa thị vệ nói chủ công quả thật chưa nghỉ ngơi.
Tôn Quyền cười khổ một tiếng:
- Chỉ sợ không chỉ có ta và ngươi, đại bộ phận mọi người đều không thể ngủ được, hiện tại yên tĩnh mới có thể cảm thấy nội tâm đau đớn.
Lỗ Túc trầm ngâm một chút:
- Chủ công là vì Phan Chương và Lăng Thao mà thương tâm sao?
- Không hoàn toàn đúng.
Tôn Quyền lắc lắc đầu, trong mắt có chút thương cảm:
- Bất kể là Phan Chương hay là Lăng Thao, đều đi theo huynh đệ chúng ta nhiều năm, vì Giang Đông lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng ta còn chưa thể sử dụng xong bọn họ, làm cho bọn họ chết khi tráng niên, đây là sai lầm của ta, không chỉ có như thế, căn nguyên Giang Hạ thất bại lần này vẫn tại ta, Tử Kính, ta nghĩ viết một phần thư tội của mình, công nhiên bày tỏ cho Giang Đông, cho tướng sĩ bỏ mình một công đạo.
Lỗ Túc kinh hãi, vội vàng khuyên can nói:
- Chủ công vạn vạn không được!
- Vì sao?
Tôn Quyền không hiểu nhìn y.
- Chủ công nếu tại vị nhiều năm, căn cơ ổn định, ngẫu nhiên hạ một chiếu tội của mình cũng không phải không được, nhưng hiện tại chủ công đăng vị chưa lâu, căn cơ chưa ổn định, nếu chủ công công khai trách tội mình, điều này sẽ tổn hại rất lớn tới uy vọng của chủ công, sẽ khiến một vài dư nghiệt chưa hết lại rục rịch, bất lợi đối với sự thống trị của chủ công, cũng bất lợi với sự ổn định của Giang Đông, mong chủ công suy nghĩ kỹ.
Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi vài bước, y bị Lỗ Túc thuyết phục rồi, Lỗ Túc nói rất có đạo lý, y suýt nữa mất so đo, nghĩ vậy, Tôn Quyền quay đầu lại hỏi nói:
- Vậy lần này Sài Tang bại trận, ta lại nên ăn nói như thế nào với người trong nước?
- Chủ công, chúng tướng đều đang cho rằng, lần này Sài Tang bại trận chủ yếu là vì quân Kinh Châu dùng dầu hỏa, chủ công đừng ngại tán thành cách nói này, đem nguyên nhân thất bại đổ cho dầu hỏa, sau đó chúng ta cũng tìm kiếm loại dầu hỏa này, một khi tìm được, tất nhiên sẽ làm sĩ khí và dân tâm phấn chấn, bóng ma của lần thất bại này cũng liền trở thành hư không rồi.
Tôn Quyền vừa muốn mở miệng, Lỗ Túc lại nói tiếp:
- Tiếp theo, chủ công không thể nói là thua ở tay Lưu Cảnh, mà là thua ở tay quân Kinh Châu, phải làm nhạt Lưu Cảnh, để tránh ảnh hưởng đến uy vọng của chủ công.
Tôn Quyền gật gật đầu, Lỗ Túc suy xét thật sự chu toàn cẩn thận, này đó y cũng không nghĩ tới, tâm tình của y hơi hơi khá hơn một chút, lại ngồi xuống cười nói:
- Tử Kính đã từng giao tế vài lần với Lưu Cảnh, thấy người này thế nào?
Lỗ Túc cũng mỉm cười:
- Vừa rồi ta cùng Công Cẩn cũng từng tán gẫu về người này, Công Cẩn nói lúc ban đầu gã xem thường người này, cho rằng Lưu Cảnh sẽ giống với tướng lĩnh bình thường rút lui từ cửa nam, cho nên gã không có tấn công cửa nam, lại không ngờ tới hắn không đi qua cửa nam, mà đi cửa bắc, việc này khiến Công Cẩn đau triệt tâm, gã cho là mình quá khinh địch.
Tôn Quyền thở dài một tiếng:
- Kỳ thật chẳng phải là ta cũng khinh địch đó sao? Luôn nghĩ đến Hoàng Tổ Giang Hạ trọng yếu nhất, Lưu Cảnh thứ hai, cho nên vội vã phải diệt Hoàng Tổ trước, kết quả lại làm cho Lưu Cảnh chiếm được cơ hội tạm nghỉ, đây cũng là khuyết điểm của ta !
Lỗ Túc cúi đầu không nói một lúc lâu, Tôn Quyền có chút kỳ quái, nhìn y một cái:
- Tử Kính, ta nói sai sao?
Lỗ Túc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Cá nhân ty chức cho rằng Ngô hầu không phải khinh địch, mà là động tâm tư yêu người tài, chẳng qua lúc đó không nghĩ tới hậu quả của việc công phá Sài Tang thứ hai.
Tôn Quyền đã trầm mặc, những lời của Lỗ Túc này vạch trần ý tưởng chân thật của y, tại sao y lại nhiều lần buông tha Lưu Cảnh, đó cũng không phải ở sự ngu dốt của, mà là ở trí tuệ của y.
Nếu như không có tin Tôn, Lưu liên hợp chống đỡ Tào của Lưu Cảnh, nếu như không có cuộc phúng viếng của Lưu Cảnh đối với Tôn lão phu nhân, Tôn Quyền sẽ có tâm tư buông tha cho Lưu Cảnh sao?
Làm một người thống trị, Tôn Quyền sẽ xem xét càng sâu xa, bởi vì trên người Lưu Cảnh cũng có được ích lợi lâu dài của y, nếu không thể tiêu diệt Lưu Biểu, như vậy hòa giải vơi Tôn Lưu, cùng chống chọi với Tào Tháo, không thể nghi ngờ là cách giải quyết tốt nhất, mà chìa khóa cởi bỏ chướng ngại liên hợp Tôn Lưu, chính là Lưu Cảnh.
Đúng là nghĩ phải giữ lại một đường sống, cho nên vào lần đầu tiên đánh hạ Sài Tang, Tôn Quyền không có tiếp tục tiến công Hạ Trĩ huyện và Dương Tân huyện, nhưng y sao có thể nghĩ đến, chỉ vì một suy nghĩ của y cuối cùng khiến cho y phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.
Tôn Quyền tuyệt không muốn thừa nhận việc này, nhưng lúc này lại bị Lỗ Túc vạch trần, Tôn Quyền khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, mặt âm trầm, không nói được một lời.
Lỗ Túc hiểu được tâm tình của Tôn Quyền, y cũng là nghĩ một đêm, mới lấy hết dũng khí tìm đến Tôn Quyền, y thở dài lại nói:
- Ty chức nói chuyện này, nhưng thật ra là muốn vì Ngô hầu lại tranh Sài Tang lần nữa.
Tôn Quyền còn không nói chuyện, nhưng y vẫn hơi động tâm, cũng không phải y lại nghĩ tới liên hợp Tôn Lưu, đó là viễn cảnh, y là lo lắng Kinh Châu nhân cơ hội khuếch trương đến phía đông, binh lực Giang Đông không đủ, tất nhiên phải điều một số lượng lớn hơn ninh đi bình định Sơn Việt, cứ như vậy, binh lực các quận phương Tây sẽ hư không, nếu Lưu Biểu nhân cơ hội khuếch trương sang phía đông, liền có chút phiền toái.
Nhưng nếu như giải hòa với Lưu Cảnh, như vậy cho dù Lưu Biểu muốn mở rộng sang phía Đông, Lưu Cảnh không đồng ý, quân Kinh Châu cũng khó có thể đông tiến giống như vậy.
Nghĩ tới đây, Tôn Quyền rốt cục mở miệng hỏi:
- Ngươi cho rằng Lưu Cảnh sẽ đồng ý giải hòa sao?
Lỗ Túc khẽ mỉm cười:
- Chuyện của hắn cũng sẽ không đơn giản, theo ta được biết, bởi vì sự tình của Đào gia, quan hệ của Lưu Cảnh và Lưu Biểu đã có một chút vết rách, ít nhất Lưu Biểu đối với hắn có kiêng kị, hiện tại Lưu Cảnh thâu tóm Giang Hạ, cánh chim lớn dần, hơn nữa hắn đánh bại quân Giang Đông, danh vọng tất nhiên sẽ vượt qua Lưu Kỳ và Lưu Tông, rất nhiều người đều sẽ xem xét đến việc cho hắn kế thừa Kinh Châu Mục, chủ công cảm thấy Lưu Biểu sẽ thật làm cho cháu trai tới thay mặt con mình sao?
Tôn Quyền mỉm cười:
- Tử Kính nói không sai, Lưu Cảnh mới được Giang Hạ, cần có thời gian để củng cố địa vị, kế tiếp hắn phải ám đấu cùng với Lưu Biểu một phen, lúc này hắn cũng cần ổn định chúng ta, như vậy song phương giải hòa sẽ ăn nhịp với nhau.
- Cho nên ty chức xin lĩnh lệnh đi Sài Tang, nói một chút việc trao đổi tù binh với Lưu Cảnh, sau đó lại nói song phương giải hòa.
Tôn Quyền trầm tư thật lâu sau, thản nhiên cười nói:
- Ta sẽ viết một phong thư, ủng hộ hắn làm chủ Kinh Châu, Tử Kính thay ta giao cho hắn, sau đó lại phái người đi Tương Dương tuyên dương một chút, ta nghĩ Lưu Biểu nhất định sẽ rất cảm thấy hứng thú.
....