Chương 215: Lòng người khó đoán (hạ)
Ngay lúc Vương Ký âm thầm quay về bẩm báo Lưu Biểu, thì tại Khoái phủ ở Tương Dương, Khoái Việt cùng Khoái Lương đang thương lượng thế cục trước mắt.
Khoái Lương không được khỏe, phần lớn thời gian đều ở trong nhà cũ huyện Trung Lư, ngày Lưu Biểu mừng thọ cũng gửi thiệp mời cho Khoái Lương, quan trọng hơn là hiện tại Kinh Châu thế cục phức tạp, vì ích lợi gia tộc, Khoái Việt cũng hy vọng huynh trưởng đến trợ giúp mình một tay.
- Hiền đệ khẳng định khả năng lập Lưu Kỳ làm thế tử không lớn sao?
Khoái Lương lo lắng lo lắng hỏi, Lưu Kỳ là con rể của lão, nếu y không được làm thế tử, sẽ ảnh hưởng rất lớn với mình.
Khoái Việt thở dài:
- Vốn đệ đã biết Kỳ công tử sẽ không được, vào tháng năm, đệ hy vọng Kỳ công tử có thể quay về Tương Dương nhậm chức lại bị Châu Mục cự tuyệt, còn lần này chúc thọ Châu Mục, Kỳ công tử thân là đứa con cả, thậm chí ngay cả tư cách tham dự chuẩn bị mở tiệc đều không có, bởi vậy có thể thấy được địa vị của hắn rất bấp bênh, ít nhất đệ có tám phần nắm chắc, Lưu Biểu chuẩn bị lập Lưu Tông làm thế tử.
Khoái Lương trầm mặc, một hồi lâu mới nói:
- Như vậy, Khoái gia làm sao bây giờ?
- Đây chính là nguyên nhân đệ mời huynh trưởng tới.
Khoái Việt cười cười nói:
- Thẳng thắn mà nói, đệ muốn ủng hộ Lưu Cảnh, phương Đông không sáng phương Tây sáng, Lưu Kỳ không có khả năng, chúng ta sẽ quay sang giúp Lưu Cảnh, tin tưởng hắn sẽ không để chúng ta thất vọng.
- Ta cũng có thể hiểu được ý nghĩ hiền đệ, cũng sẽ toàn lực ủng hộ, nhưng... Cái đó và ta có quan hệ gì?
Khoái Lương có chút không hiểu hỏi.
- Hôm nay đệ cùng Lưu Cảnh nói chuyện, hắn nói tình thế không được thuận lợi chính là bên người không có một lão quan trường đắc lực nào, khiến cho hắn phạm vào không ít sai lầm, cho nên…
Khoái Việt nói đến đây, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía huynh trưởng. Khoái Lương bỗng nhiên hiểu được ý tứ đệ đệ:
- Đệ nói là, để cho ta đi phụ tá Lưu Cảnh?
Khoái Việt gật gật đầu:
- Đối với đệ mà nói, hoặc là đối với Khoái gia mà nói, không có ai thích hợp hơn là huynh trưởng, ở thời điểm quan trọng chúng ta phụ giúp hắn, đệ tin tưởng bằng năng lực của hắn, hắn nhất định có thể thay thế được Lưu Tông và Lưu Kỳ, trở thành người đứng đầu Kinh Châu.
Khoái Lương chắp tay sau lưng đi vài bước, tin tức này đến rất đột ngột, khiến lão không có sự chuẩn bị, nhưng Khoái Lương biết nghĩ rộng, lão đã suy tính lợi ích không chỉ là một sớm một chiều, mà là dài lâu, thậm chí lợi ích gia tộc cả trăm năm.
Lão nhướn mày, chần chừ hỏi:
- Nhưng hiền đệ đã nghĩ tới việc, Tào Tháo còn bao lâu nữa sẽ xuôi nam? Mà Lưu Cảnh có khả năng chống đỡ được phái Tào không, bây giờ phụ giúp hắn liệu có lợi ích cho gia tộc không?
Khoái Việt mỉm cười:
- Đệ đương nhiên suy xét đến rồi, chúng ta ủng hộ Lưu Cảnh giành lấy Kinh Châu, ngăn cản Thái gia thượng vị, nhưng cũng không ủng hộ hắn chống đỡ Tào, hiện tại thân thể của Lưu Biểu tình hình không được tốt lắm, ông ta sống nhiều nhất cũng chỉ hai năm, đệ tin tưởng trước khi đại quân Tào Tháo xuôi nam, Kinh Châu chắc chắn sẽ đổi chủ, nếu Lưu Tông lên ngôi, Thái gia đương quyền, đó mới là bắt đầu tai họa cho Khoái gia, hơn nữa đệ còn biết một tin tức nữa, Giang Đông cũng có thể ủng hộ Lưu Cảnh.
Ánh mắt Khoái Lương lộ ra vẻ kỳ quái, cười nói:
- Có lẽ tin tức của ta không được linh thông cho lắm, nhưng Giang Đông ủng hộ Lưu Cảnh, dường như không phù hợp lẽ thường, cũng không phù hợp lợi ích của Giang Đông, ta cảm thấy Giang Đông ủng hộ Lưu Tông càng phù hợp cho quốc sách cướp lấy Kinh Châu của bọn họ.
- Không! Huynh trưởng chỉ biết một, không biết hai, Giang Đông khi đối mặt với Tào quân quy mô xuôi Nam, họ nhất định hy vọng người đứng đầu Kinh Châu kiên định chống đỡ phái Tào, đệ biết được một tin tức xác thực, Tôn Quyền sau khi kết thúc đại chiến ở Sài Tang ngày hôm sau liền phái Lỗ Túc đi sứ Sài Tang, thương lượng giải hòa, bởi vậy có thể thấy được thái độ Giang Đông đối với Lưu Cảnh, đệ càng tin tưởng bọn họ sớm hay muộn sẽ làm đồng minh.
Khoái Việt cuối cùng cũng thuyết phục được Khoái Lương. Khoái Lương trầm tư thật lâu, liền vui vẻ nhận lời:
- Nếu hiền đệ tự tin như thế, ta có thể nghe theo hiền đệ an bài đi phụ tá Lưu Cảnh, chỉ là ta dùng thân phận gì đi Giang Hạ?
Khoái Việt thấy huynh trưởng nhận lời, ông mừng rỡ trong lòng, vuốt râu cười nói:
- Thân phận huynh trưởng đệ đã bố trí rồi, Lưu Cảnh xây dựng một tòa thư viện ở Giang Hạ, huynh trưởng hãy đến làm viện chủ!
......
Ở Tương Dương mưa vẫn rơi tầm tã, về đêm mưa càng thêm lạnh, khiến nước mưa đóng băng lại, vô cùng rét buốt, bất kể là Tương Dương là Phàn Thành, trên đường vắng ngắt, thỉnh thoảng mới có bóng người qua lại.
Tửu quán Vọng Giang đến giờ đóng cửa, Lục Tích cuối cùng từ trong tửu quán đi ra, hai gã tùy tùng đi theo sau y. Lục Tích ở tại Phàn Thành, y còn muốn đi thuyền sang sông, nhưng đêm nay y hơi say, gió lạnh thổi, cảm giác say càng tăng thêm, đi đường bắt đầu loạng choạng, hai gã tùy tùng vội vàng theo bên cạnh đỡ lấy y.
- Ta không sao!
Y đẩy hai gã tùy tùng ra, bỗng nhiên bước nhanh chạy vội tới bên đường, ngồi xổm xuống nôn mửa, hai gã tùy tùng ở một bên vỗ nhè nhẹ vào lưng của y.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đột nhiên đỗ lại chỗ bọn họ, vài tên áo đen từ bên trong xe ngựa chui ra, nhanh mạnh như ưng đánh ngã Lục Tích và hai gã tùy tùng ngã xuống đất, hai gã tùy tùng liều mạng phản kháng, nháy mắt đã bị đao đâm chết, Lục Tích bị bắt lên xe ngựa, cả thi thể hai tên tùy tùng nhanh chóng biến mất trong đêm mưa đen kịt.
.....
Tuy rằng Lưu Biểu từng hạ lệnh vào năm Kiến An thứ hai, Kinh Châu không được phép xây dựng tư ngục, nhưng mỗi đại gia tộc đều bí mật thiết lập những địa đạo riêng, Thái gia cũng không ngoại lệ.
Thái gia xây dựng hai phòng trừng phạt ở Kiếm quán, dùng để xử lý những sinh đồ vi phạm quy định, nhưng trên thực tế, chỗ gọi là phòng trừng phạt này chính là tư lao Thái gia, ngầm còn có địa lao, có gia tướng đặc biệt trông coi.
Trong đêm, gió rét lạnh trong mưa phùn, một chiếc xe ngựa cùng hơn trăm người hộ vệ chậm rãi lái vào Thái thị Kiếm quán, Kiếm quán buổi tối rất lạnh, không có một sinh đồ luyện võ nào.
Xe ngựa dừng lại ở một phòng ốc, Thái Mạo và Hoàng Xạ trước sau đi xuống, lúc này, một bóng đen đi lên, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến gia chủ!
- Vất vả cho các ngươi!
Thái Mạo khen hai câu, lại hỏi:
- Hắn hiện tại ở đâu?
Bóng đen đó là gia tướng Thái thị Lôi Hoành, y dẫn thuộc hạ đi bắt giữ Lục Tích, trong bóng đêm, y giống một pho tượng đen, khom người đáp:
- Hồi bẩm gia chủ, hắn đang bị giam giữ trong nhà lao, chỉ có điều uống rượu quá nhiều, còn có chút mơ hồ.
Lôi Hoành lại đem một phong thư cung kính đưa lên cho Thái Mạo:
- Đây là thứ lục soát được trên người hắn, là thư tay Tôn Quyền viết cho Bàng Đức Công.
Thái Mạo cầm lấy bức thư, nhưng không hề xem, mà hỏi lôi Hoành Đạo:
- Trong khi bắt hắn, có bị người nào phát hiện không?
- Không có, hai tùy tùng đi theo hắn đều bị giết chết, rất nhanh và gọn gàng.
Lúc này, Hoàng Xạ ở một bên nhịn không được nói:
- Thế thúc không ngại xem qua thư trước.
Thái Mạo liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói:
- Hiền chất, không cần phải gấp gáp, chuyện này cũng giống nhau cả thôi.
Hoàng Xạ mặt đỏ lên, trong lòng thầm mắng một tiếng, không dám lên tiếng nữa. Thái Mạo mở thư ra, mấy tên thuộc hạ vội vàng mang đèn lồng lên phía trước. Thái Mạo đại khái nhìn qua, là thư chiêu hiền Tôn Quyền viết cho Bàng Đức Công.
Nhưng Thái Mạo cũng không quan tâm nội dung bức thư, lão chỉ quan tâm phong thư này là Tôn Quyền viết, việc này với kế hoạch của lão là rất quan trọng.
Lão dương dương tự đắc, không kìm nổi đắc ý cười nói:
- Có phong thư này và Lục Tích, Lưu Cảnh sẽ không thể chạy thoát rồi.
Hoàng Xạ hừ lạnh một tiếng:
- Vậy phải có Lục Tích phối hợp mới được, liệu hắn có chịu không?
Ngày hôm qua Hoàng Xạ mới gặp Thái Mạo, còn có chút thái độ vãn bối, nhưng hôm nay thái độ đó ít hơn hẳn, ngữ khí của Giáo Úy nhiều thêm vài phần, nói chuyện với Thái Mạo cũng không khách khí như thế, khiến trong lòng Thái Mạo có một chút bất mãn.
Thái Mạo dùng một loại giọng điệu trào phúng coi thường không thèm để ý nói:
- Những sĩ tử trẻ tuổi sợ nhất cái gì, nói cho ngươi biết, sợ đánh, sợ chết, sợ danh dự bị tổn hại, ngươi tin hay không, tối nay Lục Tích sẽ ngoan ngoãn cúi đầu, hợp tác với ta.
Nhìn vẻ mặt Hoàng Xạ còn không tin, Thái Mạo hừ lạnh một tiếng, vung tay lên:
- Đi xem!
Đoàn người đi theo Thái Mạo vào trong nhà, Hoàng Xạ chần chừ một chút, cũng đi vào theo.
....
Cách phòng trừng phạt khoảng trăm bước là sân thao diễn của Kiếm quán, Thái Tiến đang cưỡi ngựa huấn luyện chém giết, buổi sáng ngày mai là y và Lưu Cảnh lần thứ hai tỷ võ, trong lòng của y vô cùng căng thẳng.
Việc ngày mai đấu võ không được lan rộng, rất ít người biết đến, có thể nói chỉ là sự đọ sức âm thầm giữa hai người bọn họ, cho dù là thua, cũng không lo lắng ảnh hưởng đến danh dự.
Nhưng trong lòng Thái Tiến vẫn thấp thỏm bất an, y biết rõ mình kém Lưu Cảnh, y nghe sư phụ nói Lưu Cảnh đã không hề dùng thương, mà là dùng một thanh trường kích tạo ra từ thép tinh, trọng lượng bảy mươi cân, mà Kim bối Liễu Diệp đao của y chỉ nặng năm mươi cân, hai người kém hai mươi cân, cái này nghĩa là bọn họ không ở cùng cấp bậc.
Sư phụ rất thẳng thắn mà nói cho y biết, y không phải là đối thủ của Lưu Cảnh, thất bại là điều hiển nhiên, nhưng việc đấu võ đã ước định không thể thất tín, từ trước tới giờ Thái Tiến y không phải là một người thất tín, cho dù ước định mười năm trước, y cũng sẽ giữ đúng hứa hẹn, biết rõ thắng bại, y cũng phải có một trận chiến với Lưu Cảnh.
Nhưng lúc này, áp lực của Thái Tiến không chỉ là đến từ Lưu Cảnh, phần lớn là trong gia tộc, gia chủ ra lệnh, nghiêm cấm y ngày mai tỷ võ với Lưu Cảnh, nếu không sẽ bị trọng phạt, áp lực gia tộc và chênh lệch võ nghệ đã tạo ra áp lực nặng nề đè nặng trong lòng y, làm y có chút buông xuôi.
Y suy tính một buổi chiều, nên hay không hủy bỏ trận tỷ võ ngày mai với Lưu Cảnh, trực tiếp nhận thua, dù sao y cũng đánh không lại, nhưng cuối cùng y không quyết định như vậy, y vẫn như cũ đi vào Kiếm quán luyện tập chuẩn bị cho buổi đấu ngày mai.
Thái Tiến giục ngựa chạy gấp, trường đao huy động, lập tức đao lóng lánh, đằng đằng sát khí, một đường đao pháp sử dụng xuất quỷ nhập thần, cuối cùng y hét lớn một tiếng, một đao đánh bay cây cọc gỗ. Thái Tiến thu hồi trường đao, dừng ở cọc gỗ bị trẻ ra làm ba, không khỏi ngầm thở dài, năm trước có thể chém thành ba miếng, đã hơn một năm, mặc dù y cố gắng thế nào, cũng không có tiến triển.
- Tam ca!
Một gã con cháu Thái gia chạy như bay đến, hưng phấn nói:
- Gia chủ cũng tới võ quán.
Thái Tiến cả kinh, chẳng lẽ gia chủ là tìm đến mình gây phiền toái?
- Ông ta bây giờ đang ở đâu?
Thái Tiến khẩn trương hỏi han.
- Hình như là đến phòng trừng phạt rồi.
Điều này làm cho Thái Tiến hơi kì quái, đến phòng trừng phạt làm cái gì? Gia chủ chưa bao giờ đến, chẳng lẽ ở đó có nhân vật trọng yếu sao?
- Tam ca, nghe nói giữ một người, đang giam giữ trong tầng hầm ngầm tại phòng trừng phạt, cụ thể là ai đệ cũng không biết rõ.
Thái Tiến gật gật đầu:
- Vậy Thái Dật tới rồi sao?
Sở dĩ y cảm thấy hứng thú với Thái Dật, cũng là bởi vì Thái Dật vẫn tìm y gây phiền phức, y rất rõ ràng, nếu Thái Dật không ở đây, như vậy đêm nay gia chủ cũng sẽ không tới hỏi mình.
- Thái Dật không xuất hiện, nhưng đệ nhìn thấy Hoàng Xạ.
- Hoàng Xạ!
Thái Tiến sửng sốt:
- Là Hoàng Xạ con trai của Hoàng Tổ ư?
- Đúng là hắn, đệ nhìn thấy hắn và gia chủ đi cùng nhau vào phòng trừng phạt.
Trong lòng Thái Tiến kì quái, Hoàng Xạ không phải mất tích ở chiến trường sao? Châu Mục còn treo giải thưởng năm vạn tiền tìm kiếm tung tích của Hoàng Xạ.
Sao gã ta bỗng nhiên lại đi cùng gia chủ. Trong lòng Thái Tiến nghi hoặc khó hiểu, liền nói khẽ với gã con cháu Thái gia nói:
- Ngươi dẫn ta đi xem.
- Tam ca đi theo đệ, đệ biết một chỗ có thể ẩn nấp, bọn họ không phát hiện được.
Thái Tiến xoay người xuống ngựa, đi theo tộc đệ chạy như bay trong bóng đêm.
.......