Chương 267-Nhân chi tương tử.
Nhóm thân binh đều cao giọng hô to, người cưỡi ngựa trên bờ dường như nghe thấy, ghìm chặt chiến mã, một gã kỵ sĩ phóng ngựa tiến lên hô lớn:
- Đoàn thuyền trên sông là thuyền Lưu Thái Thú phải không?
- Chính là Lưu Thái Thú, các ngươi là người phương nào?
- Chúng ta là người nhà Lưu Biệt Giá, có chuyện khẩn cấp tìm Thái Thú.
Một thuyền nhỏ nghênh đón, đem thủ lĩnh trong đó tiếp lên thuyền nhỏ, Lưu Cảnh không biết Lưu Tiên phái người tìm mình có việc khẩn cấp gì, hắn đi ra khoang thuyền hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Thủ lĩnh nhận ra Lưu Cảnh, vội vàng lấy ra một phong thư quì một gối dâng lên, Lưu Cảnh tiếp nhận thư nhìn một lần, trong lòng lập tức cả kinh, bệnh tình Lưu Biểu chuyển biến xấu, đã hấp hối sắp chết, hy vọng hắn hoả tốc trở về Tương Dương.
- Chuyện này xảy ra khi nào ?
- Là hai canh giờ tối hôm qua, lão gia nhà ta nhận được tin tức, liền vội vàng viết phần thư này, để cho chúng ta đến Giang Hạ.
Trong lòng Lưu Cảnh thầm nghĩ, chuyện trọng yếu như vậy, vì sao Khoái Việt không tự nói với mình?
Có lẽ lão đã phái người xuôi nam rồi và mình đã bỏ lỡ, Lưu Cảnh hy vọng là như vậy, nhưng sau khi liên kết việc từ lần trước thảo luận, Lưu Cảnh liền có một loại cảm giác, Khoái Việt giống như có lẽ đã nhận thua Thái Mạo, bắt đầu thiên hướng thân Tào.
Tuy nhiên việc này cũng khó trách, điền trang và tài sản Khoái gia phần lớn tập trung ở Nam Quận, mà hiện tại thành Nam Quận thuộc phạm vi thế lực của Lưu Bị, chẳng những khiến mấy năm tâm huyết của Khoái Việt thất bại, còn bị tổn thất tài sản thật lớn, Khoái gia muốn xoay chuyển tổn thất, chỉ có thể tìm kiếm hậu trường càng mạnh.
Rất hiển nhiên, Khoái Việt cho là Lưu Cảnh cũng không đủ hùng mạnh, ít nhất không hùng mạnh bằng Quân Tào, lão cho rằng Quân Tào xuôi nam về sau, mình nhất định thua, cũng chính là như vậy, Khoái Việt dần dần trở về từ đầu, lại từ từ quay lại phái thân Tào.
Nhưng lúc này không có thời gian để cho Lưu Cảnh nghĩ nhiều, hắn lập tức nói với thủ lĩnh truyền tin:
- Ngươi trở về bẩm báo Biệt Giá, nói thư ta đã nhận được.
....
Trời còn chưa sáng, trong phòng điểm đầy hơn mười cây đèn trường mệnh, đem phòng bệnh chiếu sáng như ban ngày, trải qua nhiều tháng dày vò, Lưu Biểu cuối cùng đã tới một khắc đèn tắt dầu cạn. Canh năm, tâm phúc thị vệ của ông chia ra mời ba người Thái Mạo, Khoái Việt và Lưu Tiên đến phủ Châu Mục.
Mặc dù đại bộ phận thị vệ đều đã bị Thái phu nhân mua chuộc, nhưng khi Lưu Biểu hấp hối, vài tên thị vệ tâm phúc vẫn vâng theo mệnh lệnh của ông, đi mời ba đại quan lớn Kinh Châu đến phòng bệnh.
Trên bậc thang ngoài phòng bệnh, bốn người Thái Mạo, Khoái Việt, Lưu Tiên cùng với Lưu Tông lẳng lặng khoanh tay mà đứng, ánh mắt của bọn họ đều hết sức phức tạp, có bi thương, có thống khổ, cũng có mê man.
Lúc này cửa mở, y chính Trương Cẩn đi ra, thanh âm khàn khàn nói với mọi người:
- Châu Mục muốn gặp mọi người, vào đi thôi!
Bốn người đi vào phòng, vây bên giường Lưu Biểu. Lưu Biểu rất tiều tụy, hơi thở mỏng manh, nhưng tinh thần lại ngoài ý muốn khá hơn, trên mặt cũng có một loại sáng bóng quỷ dị.
Tất cả mọi người đều biết lúc này đang hồi quang phản chiếu, đều ảm đạm cúi đầu, Thái phu nhân đứng ở góc tường không kìm nổi che miệng lại nghiêng đầu đi, nước mắt rơi như mưa.
- Ta có... mấy câu phải giao phó.
Trên giường bệnh, Lưu Biểu chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía mọi người, lại mỏng manh hỏi han:
- Kỳ nhi và Cảnh nhi đâu?
Thái Mạo và Khoái Việt nhìn nhau, cũng không dám trả lời, Lưu Tiên do dự một chút nói:
- Kỳ công tử vì lo lắng cho Châu Mục nên bị bệnh ở Nam Quận, Cảnh công tử ở Phàn Thành chống lại Quân Tào, thần đã phái người đi tìm hắn rồi.
Thái Mạo cả người chấn động, ánh mắt sắc bén liếc mắt Lưu Tiên một cái, sau đó lập tức nhanh chóng thu hồi, cúi đầu không nói.
- Ài!
Lưu Biểu nhẹ nhàng thở dài một tiếng,
- Nó luôn ngã bệnh... Không đáng tin cậy!
Trong phòng bệnh không có người trả lời, mọi người đều không biết Lưu Biểu nói lời ấy là có ý gì, nhưng đều nghe được ra trong giọng nói Lưu Biểu đầy thất vọng.
Khoái Việt môi giật giật, dường như muốn thay Lưu Kỳ biện giải, nhưng lão lại nghĩ tới Lưu Kỳ vô tình vứt bỏ chính mình đầu nhập vào Lưu Bị, trong lòng lại căm hận, lập tức cắn chặt môi, không nói được một lời.
Lưu Biểu cố hết sức thong thả nói:
- Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện, lời này nói rất đúng, có một số việc.... đến hiện tại... ta mới hiểu.
Ông lại nhìn Lưu Tông một chút, Lưu Tông hiểu ý, tiến lên quỳ xuống cầm tay phụ thân, từng giọt nước mắt lăn xuống, giờ phút này, trong lòng của y tràn đầy hối hận vô tận.
- Đứa con ngốc, bình an là phúc!
- Phụ thân....
Lưu Tông thất thanh khóc rống lên.
Trong lòng người hai bên đều hết sức kinh ngạc, Lưu Biểu sao lại nói ra câu bình an là này, lúc này hẳn là đem ấn tín Châu Mục và dây đeo triện giao cho Lưu Tông mới đúng.
Thái Mạo rốt cuộc không kìm nổi, thấp giọng nói:
- Châu Mục xin an tâm, chúng ta nhất định sẽ tận tụy, phụ tá tốt nhị công tử!
Lưu Biểu lại lắc lắc đầu, giọng điệu trở nên dị thường kiên quyết:
- Tông nhi đảm đương không nổi, ta quyết định... truyền Kinh Châu Mục cho Cảnh nhi.
Những lời này như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người sợ ngây người trong phòng, mọi người nằm mơ cũng không nghĩ ra, quyết định sau cùng của Lưu Biểu, không ngờ là muốn đem vị trí Châu Mục truyền cho cháu trai Lưu Cảnh.
Sau một lúc lâu, Lưu Tiên quỳ xuống trước tiên:
- Thần tuân lệnh Châu Mục!
Khoái Việt và Thái Mạo ngây người sau một lúc lâu, cũng đành theo sát quỳ xuống, lúc này, Thái phu nhân bỗng nhiên kịp phản ứng, kêu gào như kẻ điên:
- Không được! Lão hồ đồ rồi, các ngươi không thể nghe lời của lão, phải là nhị công tử kế vị!
Lưu Biểu giận dữ, run rẩy ngón tay chỉ Thái phu nhân:
- Ngươi, ngươi.....
Lão lập tức hôn mê bất tỉnh, mọi người kinh hãi, đều luống cuống tay chân gọi người, y chính Trương Cẩn chạy vội tiến vào, y thử thử mạch đập, vô cùng mỏng manh, đã không sống được lâu nữa.
Y thở dài hướng sang mọi người nói:
- Mọi người đi xuống đi! Ta sẽ làm hết sức.
Ý tứ này chính là Lưu Biểu đã không được rồi, mọi người mỗi người đều mang tâm sự lui xuống, vừa ra khỏi cửa, Thái Mạo liền lạnh lùng hỏi Lưu Tiên:
- Lưu Biệt Giá, ngươi thực đi đưa thư cho Lưu Cảnh sao?
Loại trên cao nhìn xuống chất vấn của Thái Mạo khiến Lưu Tiên phản cảm, y cũng cười lạnh một tiếng:
- Cảnh công tử là cháu của Châu Mục, để hắn tới gặp bá phụ lần cuối cùng, có gì không thể? Lại nói Châu Mục mới vừa nói rất rõ ràng, truyền vị vị đứng đầu Kinh Châu cho Cảnh công tử, nếu Thái quân sư không chịu triệu tập quan viên tuyên bố, ta đây sẽ triệu tập!
Thái Mạo lập tức giận tím mặt, rút kiếm trong tay thị vệ theo bên cạnh ra, mũi kiếm sắc bén chỉ vào Lưu Tiên quát:
- Lớn mật, ngươi dám bắt nạt ta!
Lưu Tiên không sợ hãi chút nào, căm tức đối chọi gay gắt với Thái Mạo, nói:
- Trước phòng bệnh Châu Mục, ngươi dám giết người?
Khoái Việt thấy hai người mâu thuẫn gay gắt, liền vội vàng tiến lên khuyên nhủ:
- Bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề kế vị, chúng ta trước tiên đem hậu sự Châu Mục làm tốt, mọi người sẽ lại ngồi xuống từ từ thảo luận.
Lúc này, vài tên thị vệ mời bọn họ đi nghỉ ngơi, Lưu Tiên và Thái Mạo đồng thời hừ một tiếng, đều tự xoay người đi.
Đi vài bước, Thái Mạo lại quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng lưng của Lưu Tiên, trong ánh mắt phát ra sát khí.
....
Trong gian phòng yên tĩnh, Lưu Tiên ngồi xếp bằng, trong đầu lại đang nhanh chóng suy tư bước sách lược tiếp theo, Lưu Biểu đến thời điểm cuối cùng không ngờ chỉ định Lưu Cảnh làm người thừa kế Kinh Châu, điều này làm cho y cũng có chút giật mình.
Nhưng đồng thời cũng vô cùng hưng phấn, cứ như vậy, Kinh Châu có hy vọng phục hưng rồi. Lưu Tiên và Thái thị, họ Khoái bất đồng, y là danh sĩ Linh Lăng mà không phải thế gia, không có lợi ích gia tộc thâm sâu.
Lúc ban đầu y ở phái trung lập, nhưng sau y lại liền dần dần thiên hướng Lưu Cảnh, kiên định ủng hộ Lưu Cảnh làm người đứng đầu Kinh Châu, cũng đề cử cháu họ Lưu Mẫn và cháu ngoại trai Chu Bất Nghi đi Giang Hạ.
Y lo lắng nhất là danh phận khiếm khuyết của Lưu Cảnh, nhưng hiện tại Lưu Biểu không ngờ chỉ định Lưu Cảnh kế thừa đứng đầu Kinh Châu, việc này khiến tâm Lưu Tiên buông xuống, chứng minh Lưu Biểu ở thời khắc hấp hối cuối cùng đã nhìn thấy rõ thế cục.
Tuy nhiên Lưu Tiên cũng biết, Thái Mạo tuyệt đối sẽ không đáp ứng để Lưu Cảnh làm người đứng đầu Kinh Châu, tất nhiên còn có một màn đấu tranh kịch liệt.
Đang nghĩ ngợi, một gã thị vệ trẻ tuổi vội vàng chạy vào, người này tên là Lưu Đàn, là một trong những thị vệ tâm phúc của Lưu Biểu, đồng thời cũng là tộc cháu của Lưu Tiên.
- Nhị thúc, tình huống có chút không ổn!
Lưu Đàn khẩn trương nói.
Lưu Tiên sửng sốt, liền vội vàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ta vừa rồi nhận được một tin tức, Thái Mạo đã bí mật phái người đi triệu tập quân đội, đoán chừng là chuẩn bị vây quanh phủ Châu Mục, Nhị thúc đi nhanh đi!
Lưu Tiên chậm rãi gật đầu, việc này ở trong dự liệu của y, Thái Mạo tuyệt đối sẽ không để tin tức Lưu Cảnh làm người đứng đầu Kinh Châu truyền đi.
Hiện tại chủ công đã đến một khắc cuối cùng, y đương nhiên không thể đi, Lưu Tiên trầm tư một lát, liền kéo xuống một cái áo lụa trắng, dùng dao găm của Lưu Đàn cắt đứt ngón tay mình, nhanh chóng viết một phong huyết thư, lại lấy ra một khối ngọc bội bên người, thấp giọng dặn Lưu Đàn vài câu.
Lưu Đàn kinh hãi:
- Nhị thúc không đi sao?
- Thái Mạo còn không dám giết ta, nhiều nhất là giam giữ ta, ngươi đi mau! Hỏa tốc rời khỏi Tương Dương, đi mau!
Lưu Đàn vạn bất đắc dĩ, đành phải đem huyết thư và ngọc bội nhét vào trong ngực, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, thừa dịp quân đội còn chưa vây quanh, trèo tường rời khỏi phủ Châu Mục.
Lưu Tiên nhìn thân ảnh y đi xa, không khỏi cúi đầu cười lạnh một tiếng:
- Thái Mạo, cho dù ngươi giết ta cũng vô dụng.
-- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --