Chương 553: Lung lạc thế gia (hạ)
Thôi Thực liền mời người đàn ông nọ vào phòng, người đàn ông nọ có một chòm râu trên môi, khuôn mặt sáng láng tuấn tú, chính là Từ Thứ, y cười, gật gật đầu với Thôi Thực:
- Hiền điệt không nhận ra ta sao?
Thôi Thực vừa nghe giọng liền biết là Từ Thứ, bầy đã xác nhận, y sợ đến mức vội vàng quỳ xuống:
- Điệt nhi Thôi Thực bái kiến thế thúc!
- Hiền điệt hãy đứng lên!
Từ Thứ và thúc phụ Thôi Châu Bình của Thôi Thực là bạn chí cốt, Thôi Châu Bình hiện đảm nhiệm chức Thái thú Tây Hà, đặc biệt vì cháu mình viết một phong thư gửi cho Từ Thứ, xin Từ Thứ hãy chiếu cố cho cháu y nhiều một chút.
Nhưng Từ Thứ quan tâm Thôi Thực lại có một thâm ý khác, tổ phụ của Thôi Thực chính là Thái úy Thôi Liệt, qua đời trong lúc xảy ra loạn Lý Thôi, phụ thân Thôi Quân, hiện đang làm Nghị lang trong triều đình, Thôi Thực chính là đại diện cho gia tộc Thôi thị đến Kinh Châu tìm kiếm cơ hội, có thể nói, y chính là con cháu sỹ tộc mà Lưu Cảnh quan tâm nhất.
Từ Thứ lại nhìn sang Tuân Chí và Đặng Hồng, cười hỏi:
- Hai vị này là
- Hai vị này là hảo hữu của cháu, Dĩnh Xuyên Tuân Chí và Nam Dương Đặng Hồng.
- Công tử chính là Dĩnh Xuyên Tuân Chí?
Ánh mắt sắc bén của Từ Thứ nhìn chăm chú vào Tuân Chí, Tuân Chí cảm thấy người trước mắt không phải là kẻ tầm thường, trong lòng có chút khẩn trương, liền thấp giọng hỏi Thôi Thực:
- Vị thế thúc này của huynh là người phương nào?
Thôi Thực kéo Tuân Chí và Đặng Hồng sang một bên, thấp giọng nói ra thân phận của Từ Thứ, hai người đều sợ đến nỗi chân tay luống cuống, vội vàng tiến lên quỳ xuống:
- Học sinh bái kiến Từ trưởng sử!
Từ Thứ vội vàng nâng bọn họ dậy, cười ha ha nói:
- Ta và các vị công tử cũng không xem là xa lạ, ta cũng là người Dĩnh Xuyên, là đồng hương với Tuân công tử, cũng từng ở gia học Tuân thị đọc sách hai năm, có gốc gác sâu xa với Tuân công tử, còn có Đặng công tử, lúc ta mới tới Tương Dương đã từng nhận ân huệ của lệnh tôn, lại nói ta cũng không phải người ngoài, hôm nay thật có duyên gặp mặt!
Ba người liền mời Từ Thứ ngồi xuống, Thôi Thực lại rốt cho y một chung rượu, có chút ngượng ngùng, cười nói:
- Ba người chúng cháu đều thông qua vòng thi thư viện, đang bày rượu ăn mừng.
Từ Thứ mỉm cười nói:
- Trong hai mươi người mới trúng tuyển một người, các công tử đều không phải là người đơn giản. Nào! Ta mời ba vị hiền điệt một chung.
Ba người cuống quít nâng chung cùng uống với Từ Thứ một chung, Tuân Chí không kìm nổi, hỏi:
- Vừa rồi lúc thế thúc vào cửa dường như sớm đã biết cháu, là chuyện này là như thế nào vậy?
Từ Thứ nở nụ cười:
- Ta đương nhiên là quen biết công tử, Châu Mục là vì việc bài thi không hợp lệ nên mới nổi giận, không phải là vì công tử sao?
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, đây là duyên cớ gì? Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Từ Thứ, hy vọng y có thể cởi bỏ nghi hoặc trong lòng bọn họ.
Từ Thứ trầm ngâm một hồi, lại hỏi Tuân Chí:
- Công tử đến Tương Dương tham gia khảo thí, bá phụ của công tử có biết không?
Bá phụ của Tuân Chí chính là Tuân Du, Tuân Chí cười khổ một tiếng, nói:
- Cháu đến Tương Dương tham gia khảo thí là do quyết định của gia phụ vào hai tháng trước, cháu nghĩ bá phụ hẳn là biết, về phần ông có tán thành hay là phản đối, cháu không được rõ lắm.
Từ Thứ gật gật đầu, lại cười nói với ba người:
- Lần này Tương Dương công khai tuyển sỹ là có hai dụng ý, một là Lưu Châu Mục muốn thu hút nhân tài trong thiên hạ, sau đó cũng là muốn lợi dụng cơ hội lần này mà thành lập một mối liện hệ với các đại thế gia trong thiên hạ, mọi người đều là người thông minh, từ khi các công tử đến Kinh Châu khảo thí, đã nhìn ra có gia tộc cũng có ý nguyện này, đây là chuyện tốt đấy!
Từ Thứ nói lời này, trong lòng Thôi Thực đã hiểu rõ, trên đường y đến Kinh Châu, đã đi quận Tây Hà một chuyến để gặp mặt thúc phụ, thúc phụ phân tích tỉ mỉ về ý đồ công khai tuyển sỹ của Kinh Châu, cho nên Thôi Thực cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Tuân Chí và Đặng Hồng lại không biết những chi tiết này, Từ Thứ nói như thế, bọn họ mới bừng tỉnh ngộ, khó trách gia tộc lại coi trọng cuộc khảo thí lần này như vậy, hóa ra là có thâm ý như thế, hai người nhất thời hưng phấn hẳn lên, tuy rằng Từ Thứ không nói rõ, nhưng bọn họ đều nghe hiểu, bọn họ nhất định sẽ trúng tuyển.
Đặng Hồng không kìm nổi, hỏi:
- Dám hỏi Trưởng sử, giả như trúng tuyển vòng hai, sẽ được đảm nhiệm chức quan gì vậy? Đương nhiên học sinh không phải nói bản thân mình, mà là chỉ các sỹ tử khác.
Tuy rằng Đặng Hồng hỏi khá đường đột, nhưng vấn đề này lại là mối trăn trở của mọi người, Thôi Thực và Tuân Chí đều nín thở, chờ đợi câu trả lời của Từ Thứ.
Từ Thứ uống cạn chung rượu, cười tủm tỉm nói:
- Ta có thể nói cho các công tử, vòng thi này, ngoại trừ người ưu tú nhất sẽ ở lại phủ Tướng Quân nhậm chức ra, còn lại đều sẽ đi làm quan ở các huyện, Chủ bộ hay là Lục tào gì đó, nói tóm lại, sẽ từ chức vụ thấp mà làm lên, Châu Mục, muốn dần thành lập một chế độ thăng quan, các công tử chính là nhóm người đầu tiên.
Trong sự chờ mong của hàng vạn người, kỳ thi tuyển chọn quan lại của Kinh Châu chính thức mở màn, tổng cộng có năm ngàn tám trăm người tham gia, nếu như nói vòng thi thư viện chỉ là một sử khởi động, thế thì lần thi tuyển quan này mới là cuộc khảo thí chân chính, tổng cộng phải thi ba ngày, bao gồm kinh thư, thơ văn và tác phú (làm thơ).
Trong năm ngàn tám trong người, chỉ trúng tuyển có một trăm ba mươi người, trong đó ba mươi người được quyết định trong nội bộ, một trăm người khác phải trải qua cạnh tranh công bằng chọn ra người ưu tú để trúng tuyển.
Cùng một ngày với ngày khảo thí bắt đầu, Lưu Cảnh cùng với người nhà của Giả Hủ, Từ Thứ, Tư Mã Ý, Triệu Vân, Hoàng Trung, Ngụy Diên, Cam Ninh, Văn Sính và gần hai mươi mấy quan văn võ chính thức khởi hành rời khỏi Tương Dương, đến Ích Châu Thành Đô.
Trên bến thuyền, hơn mười chiếc thuyền ngàn thạch đã chậm rãi khởi hành, gia quyến của các quan văn võ do một vạn thủy quân hộ tống, vòng đường Giang Hạ đến Nam Quận, tiện đường đi về phía tây vào Ba Thục, lịch trình tầm nửa tháng, phủ đệ Thành Đô cũng đã dọn dẹp xong, chỉ chờ người vào ở mà thôi.
Lưu Cảnh cùng một đoàn quan viên đứng trên bến thuyền vẫy tay từ biệt với người nhà, nhưng đây chỉ là từ biệt tạm thời, một tháng sau, toàn bộ phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân cũng dời về Thành Đô, khiến Thành Đô trở thành trung tâm quân chính, sau đó tháng năm năm sau lại trở lại Tương Dương.
- Thần còn nhớ cách đây không lâu từ Giang Hạ dời về Tương Dương, không ngờ nhanh như vậy lại phải dời về Thành Đô, không biết lần sau sẽ đến lúc nào?
Giả Hủ ở một bên thở dài nói.
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn y, cười hỏi:
- Quân sư hy vọng lần sau chuyển chỗ là lúc nào?
Giả Hủ cười híp mắt:
- Thần hy vọng là mùa xuân sang năm!
Hai người nhìn nhau, cùng cười phá lên, bọn họ nói chuyển chỗ thêm một lần nữa chính là ám chỉ Quan Trung, Lưu Cảnh cũng bắc tay sau lưng chăm chú nhìn về phương bắc. Đúng vậy! Bọn họ bao lâu mới có thể đoạt được Quan Trung đây?
Sáng sớm tinh mơ, trong hành lang dài thườn thượt của phủ Tướng Quân, Bàng Thống tay cầm một quyển trục đang nhanh chân bước đi, kỳ thi tuyển quan đã kết thúc năm ngày trước, mấy trăm giám khảo ngay đêm chấm bài, mãi đến đêm qua mới chấm xong tất cả bài thi, Bàng Thống và Tưởng Uyển chỉnh lý một đêm, rốt cuộc đã hoàn thành kết quả bước đầu.
Đi thẳng một mạch đến trước quan phòng của Lưu Cảnh, Bàng Thống nói với thân vệ ở cửa:
- Xin hãy thay ta bẩm báo với Châu Mục, nói Bàng Thống có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
- Xin Bàng viện thừa chờ một chút!
Thân vệ đã nhanh chân bước vào bẩm báo, một lát sau, một tiểu đồng đi ra hành lễ, nói:
- Châu Mục mời Bàng viện thừa vào!
- Đa tạ!
Bàng Thống đi vào quan phòng, đã đến gian trong, chỉ thấy Lưu Cảnh đang đứng trước một sa bàn trầm tư suy nghĩ, Bàng Thống liền khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn y một cái, cười hỏi:
- Bàng viện thừa có chuyện gì không?
- Hồi bẩm Châu Mục, kết quả ban đầu của kỳ thi tuyển quan đã có.
Bàng Thống dâng quyển trục lên cho Lưu Cảnh, Lưu Cảnh tiếp nhận quyển trục, hỏi:
- Đã mang cho Từ trưởng sử chưa?
Chiếu theo quy củ quan trường bình thường, Từ Thứ là quan chủ khảo, hẳn là phải do Từ Thứ báo cáo với Lưu Cảnh, mà không phải là do quan phó khảo như Bàng Thống, quyển trục này cũng phải đưa cho Từ Thứ trước, chứ không phải trực tiếp đưa đến chỗ Lưu Cảnh hắn, tuy nhiên Lưu Cảnh cũng biết, hôm nay Từ Thứ bị cảm, nghỉ ngơi trong nhà, Bàng Thống trực tiếp báo cáo với mình, cũng có thể miễn cưỡng cho qua.
Bàng Thống liền nói:
- Vi thần vừa mới từ phủ của Từ trưởng sử đi ra, Trưởng sử đã xem qua rồi.
Lưu Cảnh gật gật đầu, mở quyển trục ra, Bàng Thống ở bên cạnh giải thích:
- Bên trong phân làm ba phần, mặt trước là một bảng xếp hạng thành tích của một trăm người đầu, ở giữa chia làm hai phần Giáp và Ất, Giáp là một trăm người trúng tuyển, Ất là hai mươi chín con cháu sỹ tộc, cuối cùng là bảng cáo thị một trăm ba mươi người trúng tuyển.
Lưu Cảnh lật qua lật lại xem sơ một lần, phát hiện tên của rất nhiều con cháu thế gia đều xuất hiện ở bảng xếp hạng ở mặt trước, liền cười nói:
- Hình như những con cháu thế gia này đều thi không tệ.
- Quả thật rất tốt, kỳ thực chỉ có mười người không tiến vào một trăm người, nhưng đếu đứng trong hai trăm hạng đầu, bởi vậy có thể nói là thực lực của những con cháu sỹ tộc này tương đối mạnh.
- Đó là điều đương nhiên, quý tộc truyền thừa quyền lực, sỹ tộc truyền thừa văn hóa, nếu như con cháu sỹ tộc không kham nổi, vậy thì sẽ khiến ta thất vọng.
Nói đến đây, Lưu Cảnh chỉ vào sỹ tử đứng đầu bảng xếp hạng, hỏi:
- Thôi Thực này là Bác Lăng Thôi thị sao?
- Đúng là vậy, y là cháu nội của Thôi Liệt, con trai của Thôi Quân, thúc phụ chính là Thôi Châu Bình, Châu Mục cũng đã gặp, Thôi Thực này thực lực vượt trội, vòng thi thư viện và vòng thi tuyển quan đều đứng nhất, vi thần nghe Từ trưởng sử nói, y và Tuân Chí xếp hạng thứ năm, và Đặng Hồng xếp hạng thứ mười chín là hảo hữu của nhau.
Dừng một chút, Bàng Thống lại thêm vào:
- Tuân Chí là cháu của Tuân Du, Đặng Hồng chính là con trai của Trị trung Kinh Châu Đặng Nghĩa.
Lưu Cảnh nở nụ cười:
- Hóa ra đều là hậu duệ của cố nhân, thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!
Lúc này, Lưu Cảnh lại nghĩ đến một chuyện, hỏi:
- Ta nghe nói Đặng Ngải cũng tham gia khảo thí, y thi cử thế nào?
Quan hệ của Bàng Thống và Đặng Ngải cực kỳ tốt, có thể nói y chính là sư phụ nhập môn của Đặng Ngải, y cũng rất quan tâm đến Đặng Ngải, y vội vàng nói:
- Hồi bẩm Châu Mục, Đặng Ngải vốn dĩ muốn tham gia lần khảo thí này, nhưng vì mẫu thân sinh bệnh, y phải về Tân Dã phụng dưỡng mẫu thân, cho nên cuối cùng không thể tham gia khảo thí.
- Thì ra là như vậy!
Lưu Cảnh có chút tiếc nuối, hắn vẫn muốn xem thực lực của Đặng Ngải trong kỳ công khải tuyển sỹ này, đáng tiếc là không có cơ hội đó, Lưu Cảnh lại trả quyển trục lại cho Bàng Thống:
- Trên nguyên tắc thì không thành vấn đề, về mặt cụ thể, các ngươi cẩn thận cân nhắc lại một chút, cho ta một phương án sau cùng, nếu thông qua, ngày mai sẽ có thể yết bảng.
- Vi thần đã hiểu!
Lúc này, Lưu Cảnh lại cười nói:
- Ta đang quan sát con đường bắc thượng Quan Trung, Bàng viện thừa có hứng thú cùng đến tham mưu một chút không?
Trong lòng Bàng Thống lập tức có chút kích động, y biết rằng đây là bước đầu tiên để mình thay đổi thân phận, bước tiếp theo của Lưu Cảnh không thể nghi ngờ chính là tấn công Quan Trung, hiện tại mời y tham mưu thực tế chính là hỏi xem y có kế gì không, y cũng nhiều lần suy xét về sách lượt đoạt lấy Quan Trung, trong lòng đã có một phương án.
Bàng Thống thu hồi quyển trục, bước lên trước cười nói:
- Vi thần nếu có nói xằng bậy, xin Châu Mục đừng phiền lòng!
- Viện thừa cứ nói đừng ngại!