Chương 556: Cùng đường (thượng)
Một lát sau, một tên thị vệ trẻ tuổi, vội đi vào lều lớn, quỳ xuống thi lễ:
- Tiểu nhân bái kiến Thừa tướng!
Người trẻ tuổi này là con trai của Dương Phụ, quận thừa Thiên Thuỷ, tên Dương Thao, phụng mệnh của phụ thân tới gặp Tào Tháo, Tào Tháo cười khoát tay:
- Dương công tử, miễn lễ!
Dương Thao đứng dậy, lấy ra thư tín của Dương Phụ dâng lên cho Tào Tháo:
- Đây là thư của phụ thân gửi Thừa tướng!
Trên thực tế, Dương Phụ và Tào Tháo đã sớm âm thầm qua lại với nhau, cho nên Tào Tháo mới nắm rõ tình huống trong thành như lòng bàn tay, lão xem thư, cười nói:
- Hoá ra là lương thực trong thành chỉ còn có ba ngày thôi à, Mã Siêu không vội sao?
- Hồi bẩm Thừa tướng, ngay lúc tiểu nhân rời đi, Mã Siêu cũng đang chuẩn bị triệu tập quân đội rời đi, nên tiểu nhân vội chạy tới Thừa tướng truyền tin.
- Hả? Mã nhi kia muốn bỏ chạy rồi à?
Tào Tháo cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Dẫn tất cả quân chạy à?
Dương Thao lắc đầu:
- Chỉ có Mã Siêu, Mã Đại, còn Bàng Đức vẫn suất quân thủ thành.
Tào Tháo trầm tư, rồi đứng dậy cười to:
- Hoá ra Mã nhi muốn cướp lương thảo của ta, quả là chuyện tốt.
Tào Thực bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Phụ thân, chẳng lẽ Mã Siêu muốn bỏ thành mà chạy.
Tào Tháo lắc đầu:
- Bọn chúng không có kỵ binh thì chạy kiểu gì, thiết kỵ của ta dễ dàng đuổi theo chúng trong một đêm. Với lại Mã Siêu chẳng dễ gì chịu buông thành, hết lương thực là chúng nhất định sẽ đi cướp của ta.
Nói đến đây, Tào Tháo khoanh tay lạnh lùng cười:
- Vậy để cho bọn chúng tới đây! Ta rất mong chờ đấy.
Trong đêm tối, Mã Siêu và Mã Đại suất lĩnh ba nghìn quân mai phục trong một rừng cây, phía trước cách mười bước là đường đi đến Tào doanh, dựa theo tin tức thám báo, vào khoảng thời gian canh một lúc đêm sẽ có một đội xe lương đi qua đây, thẳng tới Tào doanh.
Mã Đại nhỏ giọng với Mã Siêu:
- Đại ca, đoàn xe này đối với chúng ta vô cùng trọng yếu, nên dặn các huynh đệ không được tổn thương súc vật.
Mã Siêu gật đầu:
- Hay, ngươi mau đi dặn đi!
Mã Đại quay đầu đi xuống, Mã Siêu chăm chú nhìn vào doang trại Tào doanh cách đó mười dặm, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn, trong mắt hắn tràn ngập sát khí, Tào Tháo đã làm nhục hắn, hắn sẽ trả lại cho Tào Tháo gấp mười.
Lúc này, ngay tại quan đạo cách đó không xa, Trương Liêu, Từ Hoảng đem một vạn quân, theo hai hướng khác nhau mà hướng đến chỗ Mã Siêu đang mai phục, một nha tướng trẻ tuổi bên cạnh Trương Liêu thấp giọng nói:
- Tướng quân, quân lính của Mã Siêu đa phần là Người Khương Hồ, ta nói được ngôn ngữ người Khương, có thể giả dạng người của Mã Siêu để mà chạy đến cầu viện Bàng Đức, dụ Bàng Đức ra khỏi thành.
Trương Liêu mừng rỡ, vỗ mạnh vai của gã:
- Diệu kế, nếu thành công, ta sẽ bẩm báo lên Thừa tướng trọng thưởng cho ngươi.
- Mạt tướng đi trước.
Trương Liêu lập tức tìm hơn mười người, cùng với vị Nha tướng kia giả người Khương Hồ, hướng Ký thành chạy đi...
Trên quan đạo, một đội khoảng chừng năm trăm chiếc xe la, tạo thành đoàn xe lương thảo lớn chạy dọc theo quan đạo mà đi, lương thảo được che bởi vải dầu, hai bên thưa thớt kỵ binh hộ vệ.
Đoàn xe đi rất thong thả, ở chiếc xe ngựa thứ nhất cắm một đại kỳ, có chữ Lương Thực lớn, chỉ có điều đêm đen không thấy rõ lắm.
Trong rừng cây, quân đội của Mã Siêu nhìn chằm chằm vào đoàn xe, hoàn toàn không ý thức họ đã bị bao vây, Mã Siêu chờ thời cơ chín muồi, liền hô to
- Xông lên.
Trong rừng cây vang lên tiếng hò hét, hơn ngàn binh lao ra, giống như thuỷ triều hướng đoàn xe mà chạy tới, quân đội vọt tới không ai dùng cung tiễn sợ bắn chết ngựa, la, khiến bọn chúng không thể mang lương thực về.
Đám kỵ binh hộ vệ xe lương rất ít nên sợ hãi, đều vội tránh sau lương thảo, đám lính càng chạy càng gần, chỉ còn cách có ba mươi thước.
Dù là ban đêm, Mã Siêu vẫn có thể thấy rõ ràng bao lương xếp chồng chỉnh tề trên xe, đó là căn nguyên sinh mạng của hắn, giúp hắn Đông Sơn tái khởi, nên kích động hô to:
- Cướp lương!
Nhưng vào lúc này, vải dầu trên xe lương xốc lên, không ngờ không phải lương thực mà là nỏ binh phục kích sẵn trên xe ngựa, mỗi xe năm người, mỗi người, đều dùng tam trương nỏ, đã lên dây cung, từng mũi tên lạnh băng nhắm vào quân đội của Mã Siêu đang vọt tới.
Không chờ lệnh, vải dầu bốc lên chính là mệnh lệnh bắn, tiếng tạch tạch từ nỏ cơ bắn ra, mũi tên dày đặc xé gió bắn về quân đội của Mã Siêu đang cách ngoài ba mươi bước, đám binh lính không đề phòng bị bắn ra một mảng lớn, ngay cả Mã Siêu cũng bị một mũi tên bắn bay mũ giáp, hắn hô lên, không ngừng lui về phía sau.
Đợt binh lính xông lên đã loạn, theo đợt tên thứ hai dày đặt phóng tới, quân đội Mã Siêu chết thê thảm và nghiêm trọng, đám lính còn sống sót đều quay đầu hướng rừng cây mà chạy.
Lúc này ai cũng hiểu, bọn họ bị lừa rồi, không hề có lương thực mà là phục binh của quân Tào, cảm giác lâm vào mai phục làm cho cả đoàn quân sợ hãi, sĩ khí nhanh chóng sụp đổ.
Hai bên rừng cây bỗng nhiên có tiếng kêu rung trời, dường như bốn phương tám hướng đều có quân địch, Mã Đại phóng ngựa chạy tới, hướng Mã Siêu hô lớn:
- Huynh trưởng, ta bị bao vây rồi, bốn phía đều là quân Tào!
Mã Siêu tái mặt, xiết chặt nắm tay, trong mắt toé lửa, nhìn chằm chằm vào lương thảo, lạnh lùng nói:
- Có một chỗ hổng có thể lao ra!
Hắn hô to:
- Muốn sống thì theo ta.
Hắn quay đầu lại, múa thương đánh tới đám xe lương, hắn ý thức được, sau xe lương không có phục binh, nhưng đáng tiếc đám tên dày đặt lại làm cho bọn lính không tình nguyện quay đầu lại, chỉ có Mã Đại cùng hơn một trăm thân vệ kỵ binh theo sau Mã Siêu, bọn họ chém giết mở một đường máu, chạy về phía nam mờ tối, quả nhiên không có Tào binh phục kích.
...
Bàng Đức sau khi Mã Siêu rời đi vẫn lo lắng đứng trên tường thành nhìn về hướng Đông, y biết Tào Tháo giảo hoạt, chính là lấy danh nghĩa vận chuyển lương thực để diệt quân địch, sao có thể dễ dàng cướp được lương của lão chứ?
Nhưng bên ngoài chỉ một màu tối đen, ngoại trừ thấy có chút ánh đèn từ Tào doanh, còn lại không thấy gì, Bàng Đức hối hận, biết thế y nên khuyên Mã Siêu không đi cướp lương.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa trong đêm vọng tới, Bàng Đức nhanh đi đến trước tường thành, khẩn trương chăm chú nhìn ra ngoài thành.
Rất nhanh, hơn mười bóng người hiện ra ngoài thành, một người trong đó cưỡi ngựa đang chạy về hướng cửa thành, nhóm quân giữ cổng thành thấy hơn mười binh lính người Khương Hồ, không ít người bị thương, chỉ nghe người cầm đầu hô to:
- Bàng tướng quân ở đâu?
Ngôn ngữ Khương Hồ là ngôn ngữ thông dùng trong quân đội Mã Siêu, Bàng Đức đứng trên mở miệng hỏi:
- Ta là Bàng Đức, các ngươi là ai?
- Ty chức là bộ hạ của Mã tướng quân, đến để báo cho Bàng tướng quân biết, Mã tướng quân bị trúng mai phục, bị Tào quân bao vây, tình thế nguy cấp!
Bàng Đức chấn động, vội nói:
- Các ngươi mau vào thành bẩm báo!
Binh lính cầm đầu dùng ngôn ngữ Khương Hồ nói:
- Chúng ta muốn quay về nhà, không muốn chết tha hương, chúng ta chỉ thuận qua đây báo cho Bàng tướng quân một tiếng, tướng quân bảo trọng.
Bọn lính không chịu vào thành, quay đầu chạy về hướng Tây Bắc, Bàng Đức vội vàng hô to:
- Bị vây ở đâu?
- Trên quan đạo ở phía đông Tào quân!
Từ nơi xa truyền đến giọng đám lính đào ngũ, rồi chúng biến mất.
Bàng Đức nện quyền lên tường thành, chửi ầm:
- Lũ khốn.
Lúc này, Quận Thừa Dương Phụ vội vàng tiến lên nói:
- Bàng tướng quân, phỏng chừng việc này là thật, Tào Tháo giảo hoạt vô cùng, đô đốc nhất định là trúng kế, ta nguyện lãnh binh cứu viện!
Bàng Đức thở dài:
- Ngươi là quan văn, lãnh binh thế nào được? Ở lại bảo vệ tốt thành trì, ta lãnh quân đi cứu viện.
Bàng Đức quay lại hô to:
- Nhanh chóng tập trung quân đội, theo ta rời thành!
Một khắc sau, Bàng Đức suất hai ngàn binh lính chạy khỏi cửa thành, lao về hướng phía đông Tào Doanh, Dương Phụ thấy bọn y đã đi xa, nở nụ cười lạnh.
......
Bàng Đức dẫn quân chưa tới mười dặm thì gặp Mã Siêu Mã Đại và hơn ba mươi tuỳ tùng.
Được viện quân hỗ trợ, Mã Siêu thở phù nhẹ nhõm, tuy hắn có chút kỳ quái, thế nào lại có đám binh lính từ trong trùng vây chạy ra, hơn nữa còn chạy trước hắn về Ký thành, nghĩ thế nào cũng không có khả năng, làm hắn nghĩ thế nào cũng không thể nào giải đáp nổi.
Lúc này, Mã Đại cảm giác truy binh đã tới, vội vàng giục:
- Huynh trưởng, về thành nói sau!
Mã Siêu gật đầu, quay lại ra lệnh:
- Mau về Ký thành.
Quân đội tăng tốc về Ký thành, sau nửa canh giờ, Mã Siêu đã về tới dưới chân thành, hô lớn:
- Trên thành mau mau mở cửa!
Đầu thành ánh lửa nổi lên, nghe tiếng Dương Phụ hô lớn:
- Mã Siêu, ta đã đầu hàng Thừa tướng, ngươi mau đi đi.
Mã Siêu kinh hãi, giục ngựa tiến lên phía trước lạnh lùng nói:
- Dương Phụ, ta đối xử với ngươi không tệ, vì sao lại phản ta?
- Hừ!
Dương Phụ hừ một tiếng cười lạnh nói:
- Không tệ ư, Vi thái thú thương dân như con, ngươi lại giết sạch cả nhà hắn, còn cướp lấy lương thực dân chúng, cho binh lính phóng túng làm nhục vợ con người khác, dân chúng trong thành hận không thể lột da ngươi, ăn thịt ngươi, Dương Phụ ta đã nhẫn nhục lâu rồi, để chờ tới ngày này!
Mã Siêu giận dữ, lệnh cho quân công thành, Dương Phụ để Triệu Ngang, Doãn Phụng và Nha tướng suất quân bắn tên xuống dưới, tên bay như mưa, khiến quân Mã Siêu không thể tiếp cận, đúng lúc này mặt sau có tiếng trống nổ lớn, là quân của Trương Liêu, Từ Hoảng đánh tới, Mã Siêu bất đắc dĩ, phải suất quân vòng qua thành trì lui về hướng phía tây nam.
Vừa mới chạy không đến ba dặm, hai bên rừng cây bỗng nổ ra tiếng trống lớn, ánh lửa nổi lên tứ phía, hơn vạn quân Tào phục hai bên rừng cây xông ra chém giết, trong đám cháy, Tào Tháo cười to:
- Mã nhi còn chưa chịu chết?
Trong lòng Mã Siêu buông xuôi, hướng sang Mã Đại, Bàng Đức, nói:
- Hai vị huynh đệ nếu muốn hàng, ta không ngăn trở, ta nguyện chết!
Bàng Đức bực tức:
- Đô đốc nói gì thế, chúng ta đồng sinh cộng tử, đô đốc chết thì chúng ta đâu nguyện được sống?
Mã Đại cũng khuyên:
- Đại ca không nên tuyệt vọng, Tào quân không giỏi tác chiến trong đêm, hơn nữa binh lực không nhiều, nếu chúng ta liều chết chiến một trận có thể phá vây được.
Mã Siêu gật đầu:
- Triệu Vân ở trong mười vạn đại quân, vẫn có thể đơn phương độc mã phá vây, Mã Mạnh Khởi ta sao có thể lạc hậu?
Hắn vung trường thương lên, hô to:
- Các huynh đệ theo ta phá vây!
- Giết!
Ba nghìn binh theo Mã Siêu xung phong liều chết xông về hướng quân Tào, Tào Tháo lúc này hạ lệnh:
- Bắt sống Mã Siêu, phong Liệt hầu, thưởng ngàn kim, chém đựơc thủ cấp Mã Siêu, quan thăng hai cấp, thưởng năm trăm kim.
Có trọng thưởng, Tào quân mạnh mẽ đánh tới, nhưng Mã Siêu, Mã Đại, Bàng Đức ba người dựa vào võ nghệ dũng mãnh, ngựa khoẻ, chém mở một đường máu mà từ trùng vây lao ra, đám lính đi theo phá vây thì vô vọng, quỳ xuống xin hàng.
Tào Tháo gặp Mã Siêu phá vây ra, hối hận, nhưng không thể làm gì, chỉ lệnh cho Tào Hồng dẫn một ngàn kị binh đuổi theo, còn mình thì lập tức hạ lệnh:
- Rút quân về Ký thành.
Tào quân quay về Ký thành, Dương Phụ mang theo đám người Triệu Ngang, Doãn Phụng ra đón, quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Mã Siêu sát hại Thái thú, chúng ta nhẫn nhục đến ngày nay, cuối cùng Thừa tướng đã đến.
Tào Tháo trấn an họ vài câu, phong Dương Phụ làm quan nội hầu, Thái thú quận Thiên Thuỷ, đám người Doãn Phụng là Biệt Bộ Tư Mã, đóng giữ phố đình và bắc bộ pháo đài, Tào Tháo lại hỏi:
- Người nhà Mã Siêu có ở đây không?
- Hồi bẩm tướng quân, hai đứa con trai của Mã Siêu đã chết trong loạn quân, thê tử cũng tự vẫn, Mã Siêu hận Vi thái thú không thể thay hắn bảo toàn vợ con, liền giết cả nhà Vi thái thú.
Tào Tháo gật đầu, đây gọi là nhất báo hoàn nhất báo! Lúc này Trương Liêu dẫn một Nha tướng trẻ tuổi lên nói:
- Khởi bẩm Thừa tướng, Nha tướng này là người đã lừa Bàng Đức, khiến toàn quân Mã Siêu bị diệt.
Nha tướng ấy tiến lên quỳ một gối nói:
- Mạt tướng tham kiến Thừa tướng!
Tào Tháo gật đầu:
- Ngươi tên gì, ở đâu?
- Bẩm Thừa tướng, mạt tướng là Vương Bình, người Ích Châu Ba Quận.
Tào Tháo ngẩn ra, lại là người Ba Quận, trong lòng lão ảm đạm đi nhiều, giọng của lão lạnh đi:
- Người Ích Châu Ba Quận sao lại ở trong quân ta?
- Mạt tướng năm năm trước rời quê hương, vốn là nương tựa Lưu Chương, nhưng Lưu Chương không thu nạp, mạt tướng chỉ có thể bắc thượng đầu phục Chung giáo uý, hàng năm ở Lũng Tây tiêu diệt phỉ, tích luỹ công thăng làm Nha tướng.
- Ừm! Lần này ngươi lập nhiều công lao, ta đương nhiên có hậu thưởng, người đâu, thưởng Vương tướng quân trăm lượng vàng!
Vương Bình ngẩn ngơ, đám người Triệu Ngang, Doãn Phụng không có công lớn, lại được phong Biệt Bộ Tư Mã, còn mình mạo hiểm lừa Bàng Đức, lại không được đưa vào chủ lực Tào quân, chỉ thưởng trăm lượng vàng, sao Thừa tướng có thể bên nặng bên nhẹ như thế?
Trong lòng mặc dù không phục nhưng không nhiều lời, tạ ơn ban thưởng lui ra. Trương Liêu thở dài, trong lòng biết vấn đề ở đâu. Vương Bình chỉ vì xuất thân Ích Châu Ba Quận, nhân tài như thế Thừa tướng không dùng quả là đáng tiếc, y chỉ có thể đợi về sau có cơ hội sẽ nói giúp cho Vương Bình.
Tâm nguyện của Tào Tháo đã xong, nhưng lại vướng bận tình huống Quan Trung, lập tức hạ lệnh:
- Toàn quân nghỉ ngơi, chỉnh đốn một ngày, sau đó về Quan Trung!