Chương 565: Ngọn lửa đốt thành.
Vào đêm, bên trong Lịch Thành vô cùng an tĩnh, ánh trăng có vẻ rất ảm đạm, núi lớn phía đông chắn ánh trăng, đem bóng lớn vào trong thành, trong đêm tối lờ mờ, bọn lính đều đi ngủ, chỉ có mấy trăm quân coi giữ đang trực đi qua đi lại trên đầu thành, cảnh giác nhìn chăm chú ra ngoài thành.
Quân Tào rất ỷ vào ba tòa khói lửa báo động phía nam, mặc dù bọn họ biết sắp bùng nổ đại chiến, nhưng mỗi người đều ôm một tia may mắn, có lẽ quân địch sẽ từ Trần Thương đạo đánh tới Quan Trung, dù sao từ quận Võ Đô đi Trần Thương đạo cũng không xa.
Cho nên bọn họ luôn chú ý đến khói lửa báo động, khi sáng sớm bình minh và hoàng hôn sẽ báo bình an một lần, không có ánh lửa dị thường dấy lên, khiến bọn lính thủ thành đều yên tâm.
Ngay sau một rừng cây cách thành trì chừng ba dặm, một đội hơn ngàn người đang chạy trốn lên núi rất nhanh, đội quân này đến từ vùng núi đất Thục, mỗi binh lính đều lớn lên ở trong núi, rất thuần thuộc leo núi, sau lưng mỗi binh lính đều có trang bị, do đại tướng Trương Nhậm suất lĩnh, dưới sự hướng dẫn của thám báo Nhậm Bình, chạy gấp dọc theo đường núi.
Ngọn núi lớn này không có tên gọi, vì Lịch Thành xây dựng phía tây chân núi nên có tên là núi Lịch Đông, trên thực tế Lịch Thành cũng được xây dựng trên lưng chừng núi ở tòa núi lớn này, địa thế rất cao, trên cao nhìn xuống, có thể trấn giữ được đường đi Bắc thượng Kỳ Sơn.
Trương Nhậm suất lĩnh bọn lính đi một mạch, sau nửa canh giờ, bọn họ đi tới một sườn núi, phía trên nơi này đã là Lịch Thành, đây là mưu kế của Bàng Thống, gã phát hiện nhược điểm của Lịch Thành chính là xây dựng cải tạo trên chân núi, vậy quân đội của gã có thể lên núi từ trên cao nhìn xuống, khống chế được thành trì, khiến ưu thế của Lịch Thành lập tức biến thành tình thế xấu.
Đây cũng là địa thế thường được lợi dụng nhiều nhất để thắng lợi khi chiến đấu trong vùng núi, chẳng qua lúc đầu xây dựng cải tạo thành trì cũng suy xét đến tình thế xấu, cho nên cũng không phải Lịch Thành dựa vào vách núi mà từ một độ dốc chậm rãi hướng về phía trước, khiến khoảng cách giữa triền núi và thành trì cách một trăm năm mươi bước, dùng cung tiễn cũng không bắn vào nội thành được.
Nhưng nếu như dùng vũ khi ném vượt qua hai trăm bước trở lên, như vậy loại khoảng cách này vốn không có tác dụng, đương nhiên, quân đội bình thường không thể nào đem máy bắn đá các loại vũ khí hạng nặng lên núi, nhưng từ khi Kinh Châu có trường học thợ thủ công, việc này trở nên có khả năng.
Mã Quân phát minh máy bắn đá không chỉ bắn được xa, kiến tạo chắc chắn dùng bền, hơn nữa suy xét tới chuyển vận tiện lợi, đem máy bắn đá trở nên dễ dàng lắp ráp, chỉ cần hai trăm tên lính là có thể đeo một máy bắn đá lớn, ở bất cứ vùng núi nào có thể sử dụng.
Một ngàn binh lính đem năm máy bắn đá lớn lên núi, có thể đem hơn mười cân vật nặng ném ra bốn trăm bước, còn có cán ném dài bốn trượng, đây là linh kiện duy nhất cần dùng mười tên lính khiêng.
Trương Nhậm tìm được đất trống công kích bên trong thành, y ra lệnh một tiếng, trăm tên lính công sự bắt đầu nhanh chóng lắp ráp máy bắn đá lớn.
Một lúc lâu sau, năm cái máy bắn đá đứng sừng sững ở trên sườn núi như năm người khổng lồ, Trương Nhậm thăm dò nhìn bên trong thành, mơ hồ có thể thấy bên trong thành dày đặc lều trại, y lạnh lùng cười, hạ lệnh:
- Chuẩn bị cầu lửa!
Lúc này quân Hán sử dụng là cầu lửa, dùng vải bố ngâm đầy dầu hỏa vào từng tầng một bao vây lại, hình thành quả cầu lớn đường kính ba thước, nặng hơn bốn mươi cân, có thể tung ra xa bốn trăm bước.
Năm quả cầu lửa lớn bỏ vào ống đồng, bọn lính kéo về phía sau, dây cán ném móc ở giá gỗ, lúc này, bọn lính bắt đầu thúc đẩy bàn tời, kéo thật căng.
Bọn lính châm lửa đốt năm quả cầu lớn, năm quả cầu lớn bắt đầu bốc cháy lên, ban đêm ngọn lửa thiêu đốt vô cùng chói mắt, Triệu Vân mai phục trong rừng cây phía xa xa thấy rất rõ ràng, y chậm rãi xiết chặt nắm đấm lại.
Trương Nhậm nhìn hai bên, đều đã chuẩn bị sắp xếp, y hô to một tiếng,
- Phóng cầu lửa!
Bọn lính vặn bung móc sắt, ném dây cán ném không còn lực đi, cán ném bắn mạnh về phía trước, chỉ thấy năm quả cầu lửa bay lên trời, cầu lửa quay cuồng trong trời đêm, ném thẳng vào bên trong Lịch Thành.
Lịch Thành vẫn ngủ say như cũ, bao gồm binh lính thủ vệ tường thành, bọn họ cũng không ngờ nguy hiểm đã lặng lẽ tiến đến, bọn họ càng không ngờ rằng, nguy hiểm là từ trên trời giáng xuống.
Khi binh lính thủ thành chợt phát hiện ánh sáng quả cầu trên đỉnh đầu thì đã trễ, cầu lửa ầm ầm rơi xuống bên trong thành, đập nát đỉnh lều trại, quả cầu lớn lăn lộn trên mặt đất, một đường vọt vào bên trong lều trại, đốt đỉnh đầu lều trại.
Quân coi giữ trên tường thành lớn tiếng kinh hô, thanh âm cảnh báo gõ vang, rất nhiều binh lính trần trụi chạy từ trong đại trướng ra, hoảng sợ nhìn lều lớn bị thiêu đốt, đã có hơn mười lều lớn bị điểm cháy, hỏa mượn sức gió thổi, lửa thiêu càng mạnh, Nha tướng Đơn Đỉnh cưỡi ngựa chạy như bay đến, y gấp đến độ hô to:
- Nhanh nhanh dỡ bỏ lều trại!
Y đã ý thức được, đây không phải lửa từ trên trời giáng xuống, mà là quân địch trên chân núi tập kích vào thành, nhưng trước đó bọn họ cũng không chuẩn bị một chút nào, lòng y nóng như lửa đốt, vung đao hô to:
- Tất cả binh lính từ trong trướng đi ra!
Đúng lúc này, lại có năm cầu lửa từ trên trời giáng xuống, gào thét nện vào trướng phía tây, hơn mười lều lớn nhanh chóng bị đốt, vài chục cửa hàng của dân cũng bị lửa lớn châm lên, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lan tràn cực kỳ nhanh chóng.
Lều trại bị thiêu đốt không khống chế được bị gió thổi bay, chung quanh toàn bộ thành đều có đại hỏa thiêu đốt, tràn ngập khói đặc, bọn lính chạy trốn bốn phía, hoảng sợ hô to thanh âm, tiếng la khóc vang vọng toàn thành.
Lúc này quân đội của Triệu Vân ở một trong cánh rừng thành tây cách hai dặm, mặc dù bọn họ ở chố thấp, nhưng đã nhìn thấy đầu thành toàn ánh lửa, cùng với khói đặc cuồn cuộn, Triệu Vân không khỏi khen ngợi Bàng Thống:
- Quân sư quả nhiên lợi hại, không mất một binh tốt nào bức quân Tào ra Lịch Thành.
Bàng Thống đắc ý vuốt râu cười:
- Cái này gọi là thiên thời không bằng địa lợi, quân Tào dựa vào núi xây thành trì, từ trên cao nhìn xuống, nhưng đã lưu lại hoạ ngầm, mà địa lợi lại không bằng người, chúng ta có máy bắn đá, việc này Lịch Thành sẽ bị hủy diệt đã được định trước, quân Tào chống cự nhiều nhất là nửa canh giờ, tướng quân chuẩn bị xuất kích đi.
Triệu Vân gật gật đầu, quay đầu lại hô to:
- Truyền lệnh xuống, chuẩn bị xuất kích!
- Chuẩn bị xuất kích!
Từng mệnh lệnh truyền xuống, chín ngàn quân Hán giương cung bạt kiếm, nóng lòng muốn thử.
Lúc này trên núi không tung ra cầu lửa nữa mà là biến thành từng thùng dầu hỏa, một thùng bốn mươi cân, bịt kín trong thùng gỗ, từng thùng dầu hỏa từ trên trời giáng xuống, nện vào bên trong thành.
Thùng gỗ rơi xuống đất vỡ vụn, dầu hỏa văng khắp nơi, càng thêm chất dẫn cháy, lúc này, toàn bộ Lịch Thành bị hỏa lớn bao phủ, hơn trăm phòng ốc bị điểm cháy toàn bộ, hỏa tàn sát bừa bãi, cao đến vài chục trượng trên bầu trời.
Bọn lính đều đã bị dọa mất mật, mắt thấy thế hỏa càng lúc càng lớn, bắt đầu có binh lính trở mình chạy ra thành, rất nhanh, cửa thành mở ra, vô số binh lính và gia quyến từ bên trong thành trào ra, rất nhiều nữ tử trẻ tuổi nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy, không ngừng khóc hô.
Đơn Đỉnh cấp bách la to, mệnh bọn lính trốn về phía nam thành, y đã phát hiện một chút manh mối, cầu lửa quăng xuống từ trên núi phía nam thành, phía nam bị đại hỏa châm, bởi vì lều trại gãy làm chất dẫn cháy, chỉ cần chạy trốn lên thành tường là tránh thoát được một kiếp này.
Tuy rằng Đơn Đỉnh phát hiện phương pháp chạy trốn, nhưng không có bao nhiêu binh lính nghe theo chỉ huy của y, lúc này, tất cả mọi người đều biết, chỉ có chạy ra thành mới an toàn, bản năng chạy trốn khiến ngày càng nhiều binh lính chạy ra ngoài thành.
- Tướng quân, đi nhanh đi!
Mấy tên lính hô lớn với Đơn Đỉnh:
- Các huynh đệ đều chạy ra thành!
Đơn Đỉnh thấy tiếng la khóc bốn phía không được nữa, bóng dáng chạy trốn cũng càng ngày càng ít, chỉ có hơn một trăm binh lính đang trực đi theo y, lúc này y biết đã mất đại thế, đành phải thở dài một tiếng, quay đầu hô bọn lính:
- Ngoài thành ắt có quân địch mai phục, mọi người theo ta xông lên giải trùng vây.
Đơn Đỉnh thúc ngựa chạy về cửa thành bắc, cửa thành bắc mở rộng ra, binh lính và dân chúng đều chạy trốn chết hầu như không còn ai, y phóng ngựa xông ra ngoài, hơn trăm binh lính phía sau cũng đi theo chạy ra khỏi cửa thành.
Lúc này quân Hán đã bao vây hai cửa thành nam bắc, binh lính quân Tào vừa mới chạy ra không lâu, liền lập tức bị quân Hán vây quanh bốn phía, đại bộ phận binh lính quân Tào đều là bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, không mặc giáp trụ khôi giáp, không mang binh khí, thậm chí chân còn trần trụi, hơn nữa trong lòng sợ hãi, bị quân địch vây quanh, bọn họ đều quỳ xuống đất đầu hàng, không người nào dám phản kháng.
Nha tướng Đơn Đỉnh suất lĩnh hơn trăm binh lính chạy đi từ cửa bắc, y biết tất nhiên bên ngoài có quân địch, lúc này y chỉ có thể dựa vào chiến mã xem có thể lao ra trùng vây hay không. Đơn Đỉnh thấy có quân địch chặn đường phía trước, binh lính đầu hàng quỳ đầy hai bên đường, y huy động trường thương hét lớn một tiếng,
- Người nào ngăn ta giết!
Vừa dứt lời, chỉ thấy xoẹt một phát xuất hiện Đại tướng, dáng người tám thước, tay cầm đại đao, hô to giống hệt tiếng sét đánh:
- Ngụy Diên ở đây !
Tuấn mã của Ngụy Diên phi nhanh như chớp, chỉ một thoáng đã chạy tới trước mặt Đơn Đỉnh, giơ tay chém xuống, đại đao xẹt qua như thiểm điện, Đơn Đỉnh không kịp trốn, đầu người bị chém bay ra mấy trượng, thi thể lập tức rơi xuống.
Chủ tướng vừa chết, hơn trăm binh lính chạy theo Đơn Đỉnh đều sợ tới mức hồn bay phách lạc, đều bỏ lại binh khí, quỳ xuống đất giơ tay đầu hàng
Trời dần dần sáng, đại hỏa bên trong Lịch Thành cũng dập tắt, một hồi đại hỏa đã đốt tòa quân thành này thành đất trống, mấy trăm người bị đại hỏa cắn nuốt, hơn hai ngàn binh lính và dân chúng từ bên trong thành chạy r toàn bộ bị quân Hán bắt làm tù binh, quân Hán chỉ có mấy người bị thương nhẹ, một trận chiến này đánh cực kỳ phấn khích.
Triệu Vân lập tức sai người đem tù binh và dân chúng đuổi về Võ Đô, lúc này, Bàng Thống giục ngựa tiến lên cười nói:
- Triệu tướng quân, ta có một chuyện muốn thảo luận cùng tướng quân.
Một trận chiến này khiến Triệu Vân vô cùng kính nể Bàng Thống, trước kia khi đi theo Lưu Bị, y cảm giác Bàng Thống không có chỗ gì hơn người, Lưu hoàng thúc cũng không vừa lòng với Bàng Thống, thường lãnh đạm với gã.
Nhưng một trận chiến này khiến Triệu Vân hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Bàng Thống, rốt cục y cũng phát hiện Bàng Thống thực là một khối ngọc đẹp, được ẩn giấu bên trong khối đá, Lưu hoàng thúc không phát hiện ra, mà Lưu Cảnh cũng là một tay thợ khéo, là hắn đem Bàng Thống tạo thành khối ngọc đẹp.
Triệu Vân ở trên ngựa ôm quyền nói:
- Mời Bàng quân sư nói!
Bàng Thống cũng rất thích Triệu Vân, Triệu Vân làm người khiêm tốn, lại luôn kính trọng gã có, khiến Bàng Thống gã có được tôn nghiêm. Lúc này Bàng Thống cũng chưa hài lòng về một trận chiến thắng lợi này.
Gã khẽ cười nói:
- Cách ba mươi dặm cửa ải phía trước tên gọi là Bạch Long Cốc có quân trại đóng trú, trong trại có hơn ba trăm người trú binh, tuy rằng tấn công không khó như Lịch Thành, nhưng ta có kế nhỏ có thể đánh hạ được quân trại nhỏ bé này.
Triệu Vân mừng rỡ, liền vội vàng khom người nói:
- Xin quân sư chỉ thị!
----------oOo----------