Chương 613: Nam Dương cóbiến.
Trong xe ngựa, Trình Dục cườinói:
- Côngtử sao có thể không cần sự giúp đỡ của Tuân công. Nếu có được sự ủng hộ của ôngta sẽ vô cùng có lợi cho công tử. Chỉ có điều, Tuân gia luôn trung lập, công tửcần phải kiên nhẫn.
- Tahiểu, ta sẽ cố gắng lôi kéo ông ta.
Lúc này, Trình Dục này khẽ cườinói:
- Hômnay Thừa tướng tiếp kiến, tôi phải chúc mừng công tử rồi!
- Làmsao Trình công viết có chuyện vui?
Tào Phi khó hiểu hỏi.
- Rấtđơn giản, vừa rồi tôi gặp Hoa Hâm. Hắn nói cho tôi biết Thừa tướng đã quyếtđịnh tặng lại tướng phủ cũ cho công tử ở, đây không phải là chuyện tốt sao?
Tào Phi gật đầu:
- Đúnglà chuyện tốt. Phụ thân đã quyết định chính thức phong ta làm Ngũ quan Trunglang, phó Thừa tướng, chủ quản chính vụ hàng ngày. Không phải ông xuất chinhmới quản lý nữa, bây giờ ngoài chính sự trọng đại cần báo lại với người thìcông việc hàng ngày đều do ta quyết định.
Tào Phi nói xong liền thấy TrìnhDục không nói gì, vội hỏi:
- Trìnhcông cảm thấy có gì không ổn sao?
- Đượcnhiên là chuyện vui, Công tử không cần lo lắng. Chỉ là tôi nghĩ hơi nhiều.
- Xinnghe Trình công dạy bảo!
Trình Dục khẽ vuốt râu nói:
- Xéttrên ba phương diện, một là mấy năm nay Công tử biểu hiện xuất sắc, đã có đượcsự thừa nhận của Thừa tướng. Tiếp theo là hiện tại thế của Lưu Cảnh mạnh ở phíanam, hơn nữa hành động bắc phạt đã làm lung lay nền tảng lập quốc. Thừa tướngvô cùng lo lắng, nhất định phải thoát ra khỏi chính vụ phức tạp hàng ngày đểchuyên tâm đối phó với Lưu Cảnh. Còn thứ ba đó là biểu hiện của Thực Công tửkhiến cho Thừa tướng thất vọng cho nên cuối cùng Thừa tướng đã chọn Trưởng Côngtử. Tuy nhiên có một điểm hy vọng Công tử hiểu được, từ đây tới ngôi vị thế tửvẫn còn một khoảng cách, mọi chuyện đều có thể.
- Tahiểu!
Tào Phi lặng lẽ gật đầu, lại nói:
- Ýcủa Trình công là, Tam đệ còn có thể xoay chuyển tình thế sao?
- Nóithế nào đây? Thực Công tử cũng không phải là loại người vô dụng, chỉ vì kinhnghiệm chính trị chưa đủ, mà Thừa tướng lại kỳ vọnggiao cho Thực Công tử việc mày không thể làm được, nên đương nhiên y làm không tốt. Hơn nữa vận khí của ThựcCông tử cũng không tốt.
Nói đến đây, Trình Dục mỉm cười:
- Tôinghe Trần Quần nói, khi Giả Hủ thay mặt Lưu Cảnh đến đàm phán, Lưu Công tử lạichạy tới núi Thanh Thành du ngoạn, khiến Thừa tướng vô cùng tức giận. Thêm hailần đi sứ thất bại, Thừa tướng mới thất vọng về cậu ấy. Nhưng nếu để cho cậu ấylàm những việc đủ khả năng có lẽ sẽ làm rất khá. Quan trọng là…
- Quantrọng là gì?
Tào Phi khẩn trương hỏi.
Vẻ mặt Trình Dục nghiêm trọng, nói:
- Quantrọng là xem khi Thừa tướng xuất binh có đưa theo cậu ấy hay không. Nếu khôngđưa theo thì vị trí thế tử không cần lo lắng, nhưng nếu vẫn đưa theo thì sẽ cóbiến cố.
- Tabiết rồi.
Tào Phi khẽ thở dài.
Lúc này, Trình Dục lại hỏi:
- Thừatướng có nhắc tới chuyện thăng chức cho Ngụy Vương không?
Tào Phi chần chừ một chút, lắclắc đầu:
- Phụthân không nhắc chuyện này với ta!
Từ Tân Dã có thể đi thuyền xuôidòng lên phía bắc, đi thẳng đến Uyển Thành. Đây cũng là đường thủy vận chuyểnlương thảo, quân nhu quan trọng. Từ Tân Dã lên phía bắc ba mươi dặm, trước làtới huyện Dục Dương. Dục Dương là huyện ở phía nam nhất của quận Nam Dương, huyện thành và biên giới Tân Dã chỉ cách nhau khoảng mười dặm, có ba nghìn quânTào đang đóng quân.
Chủ tướng quân Tào ở Dục Dương làmột Giáo úy tên là Lý Thuận, là em trai của Thái thú Nhữ Nam Lý Thông. Mặc dùlà quân biên giới nhưng áp lực của quân Tào cũng không lớn. Hai năm trước TàoThừa tướng và Châu mục Kinh Châu - Lưu Cảnh ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫnnhau. Trong ba năm, quân Tào sẽ không xâm chiếm Kinh Châu, đồng thời quân Hán ởKinh Châu cũng sẽ không xâm lấn Nam Dương.
Đã hai năm trôi qua, quân đội haibên đều không vượt qua biên giới một bước, bình an vô sự. Lâu dần, quân Tàocũng dần hết lo sợ. Hàng ngày tuần tra trong thành và biên giới, cuộc sống trôiqua rất nhàn nhã.
Trưa nay, lính tuần tra ở trênthành vừa mới đổi ca, binh sĩ vẫn giống như ngày thường, tuy rằng thay ca nhưngkhông có mấy người có tâm trạng tuần tra ở trên thành, họ hoặc túm năm tụm bangồi uống rượu nói chuyện phiếm, hoặc trốn ở trong góc đánh bạc.
Nhưng vào lúc này, hơn mười thámbáo quân Tào cưỡi ngựa như bay đến. Rất nhiều người toàn thân đầy máu, họ sợhãi la lớn, vẫy hai tay. Ở trên tháp quan sát, lính gác nhìn thấy liền gõ báođộng.
“Keng! Keng! Keng!”
Tiếng kẻng báo động vang lên khắpthành. Quân Tào từ bốn phương tám hướng chạy tới, từ trên thành nhìn xuống phíaxa. Một lát sau, hơn mười thám báo quân Tào chạy đến cửa thành, hô lớn:
- Mauđóng cửa thành!
Binh sĩ trên thành không biếtchuyện gì xảy ra liền đóng cửa thành lại. Lúc này, Giáo úy Lý Thuận nghe thấyvội đi tới. Hơn mười người lính trinh sát đang ở trong cổng thành băng bó vếtthương, một nửa còn lại trên người còn trúng tên. Lý Thuận vội hỏi:
- Đãxảy ra chuyện gì, các huynh đệ khác đâu?
Một gã quân hầu nghẹn ngào bẩmbáo:
- Khởibẩm Tướng quân, chúng tôi đang tuần tra bình thường ở biên giới thì bỗng nhiênbị quân Hán phục kích. Các huynh đệ đều đã chết thảm, chỉ có mười mấy ngườichúng tôi là trốn về được.
Lý Thuận thất kinh. Đội trinh sát có trăm người đi tuần tra mà chỉ cómười mấy người trốn về được, vậy quân Hán có bao nhiêu lính phục kích. Đúng lúcnày, trên thành có binh lính hô to:
- Tướngquân, quân địch xuất hiện rồi!
Lý Thuận vội vàng chạy lên trênthành, nhìn về phía xa, chỉ thấy trong rừng cây bên kia bờ Dục THủy có một đoànquân khoảng mấy trăm người xông ra, xích kỳ quân Hán đỏ thẫm bay phấp phới. Họđuổi một nhóm đông dân chúng về phía huyện thành. Dân chúng ngã lảo đảo, khócthan không ngớt. Đi tới cách huyện thành khoảng hai trăm bước, đoàn quân nàybỗng nhiên bắn tên về phía người dân. Lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, chỉ trong chốc lát, mấy trăm người dân từ già trẻ lớn bé đều bị quân đội nàybắn chết.
Lý Thuận giận dữ, ra lệnh:
- Tậpkết quân đội, theo ta đánh ra ngoài thành!
Lúc này, một Nha tướng vộikhuyên:
- Tướngquân coi chừng, đây có thể là kế dụ binh của kẻ địch.
Lý Thuận lập túc tỉnh ngộ, bỏ quaý định đánh ra khỏi thành, cẩn thận quan sát tình hình quân địch ở ngoài thành, chỉ thấy mấy trăm binh lính quân Hán không ngừng tiến lên khiêu khích. Nhưng LýThuận lại mơ hồ thấy có dấu hiệu của quân mai phục ở trong rừng cây, trong lòngcảnh giác, quyết không ra khỏi thành.
Mãi đến khi trời gần tối, đội quânHán này mới bỏ đi. Đêm đến, bốn phía huyện Dục Dương không ngừng truyền đến tincó người dân bị giết. Điều này khiến cho trong lòng Lý Thuận có chút nghi ngờ. Quân Hán kỷ luật luôn rất nghiêm khắc, cũng không gây ảnh hưởng đến dân chúng, tại sao lại giết người dân bình thường?
Hửng sáng ngày hôm sau, quân Háncũng không xuất hiện nữa. Lý Thuận phái người ra khỏi thành xem xét tình hình. Tin tức mang về khiến cho Lý Thuận khiếp sợ. Từ hôm qua đến giờ, trong thờigian một ngày một đêm, quân Hán xâm lấn đã giết chết gần hai trăm trinh sát củaquân Tào và hơn một ngàn người dân thường.
Tình hình vô cùng nghiêm trọng, Lý Thuận không dám giấu diếm, lập tức phái người đến Uyển Thành bẩm báo việcnày cho Trương Liêu. Mặc dù Trương Liêu đã biết rõ chuyện này, y cũng không tánthành thủ đoạn này của Thừa tướng. Nhưng Trương Liêu vẫn theo ước định trướcđó, khẩn cấp báo về Nghiệp Đô là quân Hán đã vi phạm hiệp ước ngưng chiến, xâmlấn Nam Dương.
Tin tức quân Hán xâm lấn NamDương khiến cho cả triều đình và dân chúng Nghiệp Đô đều chấn động. Trong cơnthịnh nộ, Tào Tháo đã tuyên bố xóa bỏ hiệp định ngưng chiến, bắt đầu tăng binhtới Nam Dương, cũng tự mình dẫn quân tới Nam Dương. Mây đen chiến tranh lại baophủ trên bầu trời Kinh Châu.
Tuyết đầu mùa ở Thành Đô chậm hơnso với ở Nghiệp Đô hai mươi ngày, mãi đến đầu tháng mười hai, trận mưa tuyếtđầu tiên mới lả tả bay xuống. Mưa tuyết nhỏ hơn ở Nghiệp Đô rất nhiều, chỉ nhưnhững đốm trắng nhỏ rơi xuống từ trên không, bám ở trên cây, rơi xuống nócnhà, bay vào trong nước, nhẹ nhàng baophủ khắp một vùng. Cả một vùng đều biến thành một màu trắng tinh khiết.
Củi ở trong chậu than cháy lớn, thỉnh thoảng nổ lên một đốm lửa, khiến thư phòng vô cùng ấm áp. Lưu Cảnh mặcmột chiếc áo khoác dày màu trắng, đầu quấn khăn, đang ngồi ở bàn viết rấtnhanh. Bên cạnh hắn chất đống những cuốn trục lụa. Những thứ này đều là côngvăn thuế phú từ các nơi Kinh Châu và Ích Châu đưa tới.
Kinh Châu và Ích Châu đều thựcthi chính sách thuế phú của triều Hán, chia thành bốn loại là điền phú, toánphú, khẩu phú, canh phú. Ngoài ra, thương nhân còn có thương thuế. Điền phútiến hành mười lăm năm một lần, định mức là mỗi mẫu sáu thăng.
Toán phú là thuế đầu người, ngườitrưởng thành từ mười bảy tuổi trở lên đến dưới sáu mươi tuổi mỗi người một nămlà sáu mươi tiền, mà khẩu phú là thuếtính trên đầu người ở trẻ em, từ sáu tuổi đến dưới mười bảy tuổi sẽ giảm xuốngmột nửa là còn ba mươi tiền.
Còn về phần canh phú, chính làdân chúng không muốn bị cưỡng bức lao động có thể nộp tiền hoặc là lương thựcđể miễn bị cưỡng bức lao động, cứ một ngày một thăng gạo, hoặc là bốn tiền.
Kinh Châu tuy rằng vẫn là nơigiàu có và đông đúc, nhưng sau khi trải qua một lần nam chinh của quân Tào, thuế phú bị thiệt hại rất lớn. Thuế phú năm Kiến An thứ mười ba chỉ tương đươngvới một nửa thuế phú của năm Kiến An thứ tám. Trải qua gần hai năm khôi phục, thuế phú thu vào ở Kinh Châu đã dần dần được hồi phục đến bẩy mươi phần trămcủa năm Kiến An thứ tám.
Tuy nhiên thuế phú ở Ích Châu lạiquả thực là vượt quá dự liệu của Lưu Cảnh. Chẳng trách được khen ngợi là nơigiàu tài nguyên thiên nhiên, thuế phú một năm của Ích Châu còn gấp đôi của KinhChâu, cộng thêm Hán Trung gia tăng mười vạn hộ gia đình, mỗi năm thuế phú thuđược ở hai châu ba vùng đủ để cung cấp nuôi dưỡng hai trăm ngàn đại quân.
Năm nay thuế phú dồi dào, hơn nữacòn chiếm được Tây Thành khiến trong lòng Lưu Cảnh cảm thấy vui mừng, thời giannày tâm trạng đều vô cùng vui vẻ. Đúng lúc hắn đang cầm bút phê duyệt công văn, bỗng nhiên từ xa dường như có tiếng khóc yếu ớt truyền đến, có tiếng bước chânchạy vào sân. Tiếng khóc mà Lưu Cảnh nghe thấy không ngờ lại là tiếng khóc củaLưu Trí - con trai hắn.
Cảm thấy khó hiểu, Lưu Cảnh đặtbút xuống đi đến trước cửa sổ. Hắn mở cửa sổ ra, chỉ thấy con trai khóc lócchạy vào sân. Một nữ thị vệ ngồi xổm trên đất dỗ dành cậu. Lưu Trí năm nay đãgần bốn tuổi, rất giống mẹ, dáng người không cao, dịu dàng thanh tú, hoàn toànkhông giống với vẻ cao lớn khôi ngô của Lưu Cảnh.
- Trínhi, khóc cái gì thế?
Lưu Cảnh đứng ở cạnh cửa sổ cườihỏi.
Lưu Trí lau nước mắt, chỉ vàophía sân, thút thít nói:
- Ngựatuyết con làm bị mẫu thân ăn mất rồi.
Lưu Cảnh khó hiểu, ngắt lời hỏi:
- Mẫuthân con sao lại ăn mất nó được?
- Conthả ở trong phòng, sau đó thì không thấy nữa.
Nữ thị vệ thở phào, cười thànhtiếng. Lưu Cảnh cũng cười ha ha. Hắnnhảy ra khỏi cửa sổ, đi đến trước mặt con trai, ôm lấy con, yêu thương phủiphủi bông tuyết ở trên đầu thằng bé, cười nói:
- Ngựa tuyết sợ nóng, vào trongphòng sẽ bị biến thành nước.
- Tại sao lại biến thành nước?
- Vì tuyết là do nước biếnthành, nó là tinh linh của nước.
Lưu Cảnh đưa tay, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Hắn đặt ở trước mặt con trai:
- Chú ý nhìn xem!
Lưu Trí mở to hai mắt nhìn, dần dần, không nhìn thấy bông tuyết nữa. Bôngtuyết đã hóa thành nước. Lưu Trí liền vui vẻ vỗ tay cười nói:
- Hóa ra tuyết đúng là do nướcbiến thành, vậy nước làm sao mà biến thành bông tuyết được ạ?
Vấn đề này không dễ trả lời, Lưu Cảnh nghĩ một lát rồi cười nói:
- Vì mây ở trên trời chính làhơi nước. Mùa hè thì hơi nước biến thành mưa, mùa đông quá lạnh nên hơi nướcliền kết thành băng, biến thành bông tuyết rơi xuống đất.
- Phụ thân, hơi nước là cái gì?
- Cái này…
Lưu Cảnh thổi ra một hơi màu trắng nói:
- Đây chính là hơi nước!
- Hóa ra hơi nước là ở trongbụng đi ra.
Lúc này, Đào Trạm đưa vài nha hoàn vội vàng đi tới. Nhìn thấy con trai đangở trong lòng phu quân, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiến lên ôm con, đánhnhẹ lên mông con một cái, cười nói với Lưu Cảnh:
- Tiểu thử thối này giấu mộtcon ngựa tuyết vào trong phòng, nói là đợi sau khi muội muội dậy sẽ cùng chơi. Kết quả là sau đó không thấy nữa, liền một mực cho là thiếp đã ăn mất, khóc ầmlên, chớp mắt đã chạy mất không nhìn thấy nữa. Thiếp đoán là đến tìm phụ thânđể cáo trạng, quả là không sai.
Đào Trạm lại đét mông một con trai một cái nữa:
- Nói xem! Ngựa tuyết là do mẫuthân ăn sao?
Lưu Trí không dám khóc, cúi đầu sợ sệt nói:
- Không phải, là đã biến thànhnước rồi.
Mọi người đều bật cười. Lúc này, một lão quản gia đứng ở cửa bẩm báo:
- Lão gia, Từ trưởng sư đếnrồi, đang ở ngoài thư phòng đợi lão gia.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Tasẽ qua ngay.
Hắn lại xoa đầu con trai, cườinói:
- Cóthể nghĩ ra trò để chơi với em, đúng là đứa trẻ ngoan. Chờ tuyết rơi nhiều mộtchút nữa, phụ thân và con sẽ cùng nhau đắp người tuyết nhé.
- Vâng!
Lưu Trí vui mừng vỗ tay, nhưngnhìn thấy mẫu thân vẫn nghiêm mặt như cũ lại sợ hãi không dám làm bừa. Đào Trạmnhịn cười nói:
- Phuquân, chàng mau đi đi! Đừng để Từ Trưởng sử chờ lâu.
Lưu Cảnh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắncủa con trai một cái, bước nhanh về phía thư phòng.