Chương 117. Hiểu lầm (2)
“Tự mình gây họa, mắt rơm rớm cũng phải có trách nhiệm đối với cô ấy.” Lý Mộ thở dài, nhìn Tô Hòa, hỏi: “Có tiện để cô ấy ở chỗ tỷ dưỡng thương hay không?”
Tô Hòa xua tay: “Có cái gì không tiện, ở một mình lâu, tỷ đang muốn có người bạn.”
Lý Mộ lại hỏi: “Có thể có ai bằng vào Mịch Yêu Phù tìm được cô ấy hay không?”
Tô Hòa nói: “Yên tâm đi, ảo cảnh này có tác dụng che lấp khí tức, cho dù là có vật thể trên người cô ấy, cũng tìm không thấy nơi này.”
Có Tô Hòa, Lý Mộ liền hoàn toàn yên tâm.
Sắc trời đã không còn sớm, hắn cáo biệt với Tô Hòa, sử dụng Thần Hành Phù, vượt ở trước khi trời tối, về tới trong nhà.
Chuyện đã xảy ra hai ngày qua, cho Lý Mộ rất nhiều cảnh báo.
Quyền lực nếu không thêm ước thúc, thì tương đương mãnh thú nước lũ.
Làm Đại Chu lại, có thể gián tiếp khống chế sự sống chết của người khác, hắn phải luôn cẩn thận chặt chẽ, hơn nữa đối với bất cứ sinh mệnh nào cũng bảo trì kính sợ. Làm như vậy, cũng không đơn giản là vì bảo vệ luật pháp, càng là vì bảo vệ nội tâm Lý Mộ.
Vết xe đổ của Nhâm Viễn ngay tại trước mắt, khi một người tu hành không kính sợ sinh mệnh nữa, liền rất dễ dàng đi lên con đường giống với gã.
Mặc kệ là mạng người hay là mạng yêu.
Sáng sớm hôm sau, khi Lý Mộ tỉnh lại, bất ngờ phát hiện, pháp lực trong cơ thể hắn lại có một chút tăng trưởng, hầu như bằng với hắn khổ tu một tháng.
Buổi sáng theo lệ thường ở trên đường tuần tra một vòng, mới về tới huyện nha.
Lý Mộ vào phía trước nha môn, liền nhìn thấy Ngô Ba như một núi thịt, đứng ở trong sân của phía trước nha môn, dưới chân là một đống xác rắn màu sắc rực rỡ.
Chỗ góc xa hơn, còn ném một con mãng xà đã chết.
Hàn Triết nói không sai, kẻ này quả nhiên trừng mắt tất báo, rất hiển nhiên, hắn chưa tìm được xà yêu đó, liền bắt một ít rắn bình thường xả giận.
Gã cầm lên một con rắn, lấy ra mật rắn ném vào miệng, nổi giận mắng: “Chết tiệt, xà yêu kia bị ta đánh trọng thương, không có khả năng đào tẩu, chẳng lẽ là có ai nhặt tiện nghi của ta?”
Lý Mộ yên lặng về tới phòng trực, trong phòng trực không có ai, hắn đi bộ một vòng, tới chỗ lão Vương.
Lão Vương bác học nói cho Lý Mộ, đọc nhiều sách là không có gì hại cả, trên giá sách phòng trực của lão chứa rất nhiều sách, tuy đại bộ phận trong đó đều không có tác dụng gì, nhưng Lý Mộ ngẫu nhiên cũng có thể đào được thứ tốt.
Pháp môn tu hành mênh mông như biển, không ai có thể biết được toàn bộ, đạo pháp chứa trong thiên địa, những người tu hành hôm nay, chẳng qua là đang dọc theo đường của tiền nhân không ngừng mò mẫm, biết càng nhiều, liền càng rõ mình vô tri.
Ở chỗ lão Vương đọc sách đến tan ca, Lý Mộ làm một bàn đồ ăn, để lại một bộ phận, chờ sau khi Vãn Vãn ăn xong, đựng một bộ phận khác ở trong hộp thức ăn, ra khỏi thành tới vịnh Bích Thủy.
Sau khi có Thần Hành Phù, hắn lui tới huyện thành cùng vịnh Bích Thủy, so với trước đây tiện hơn rất nhiều.
Thiếu nữ xà yêu đối với Lý Mộ đã thả lỏng cảnh giác, hôm qua Lý Mộ cạn kiệt pháp lực giúp nàng chữa thương, hôm nay nàng đã có thể xuống giường, đang dùng tay bốc đồ trong hộp thức ăn, ngửa đầu nhét vào miệng.
Lý Mộ nhìn nàng, hỏi: “Mùi vị thế nào, nếu không hợp khẩu vị, cần hay không ta giúp ngươi bắt chút cóc, ếch, chuột linh tinh...”
“Phi!” Thiếu nữ xà yêu hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi mới ăn những thứ ghê tởm đó!”
Lý Mộ mang món ăn nàng từng lấy tay bốc lấy ra, bưng mấy món khác đến trên bàn, thiếu nữ một lát sau liền ăn xong món đó của mình, đi đến bên cạnh cái bàn thấp, lại đưa tay đi bốc mấy món còn lại.
Lý Mộ ở trên mu bàn tay nàng vỗ nhẹ nhẹ một cái, đưa cho nàng một đôi đũa.
Nàng dùng một tay cầm lấy đũa, lại không biết sử dụng thế nào, học bộ dáng Lý Mộ cùng Tô Hòa, vẫn là một miếng cũng chưa gắp lên được, tức giận ném đũa sang một bên, cả giận nói: “Nhân loại đúng là phiền toái!”
Lý Mộ mang một bộ phận đồ ăn gạt đến trong bát của nàng, để nàng tự lấy tay đi bốc, sau đó nói: “Ngươi ăn nhanh lên, ăn xong ta giúp ngươi trị thương, sau khi thương thế lành, ngươi liền rời khỏi nơi này...”
Thương thế của nàng là vì Lý Mộ mà chịu, Lý Mộ có nghĩa vụ cũng có trách nhiệm giúp nàng trị thương, đợi sau khi nàng thương thế lành, Lý Mộ đi đường Dương Quan của hắn, nàng qua cầu độc mộc của nàng, một người một yêu liền không có liên lụy nữa.
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta không rời khỏi nơi này, ta thật không dễ gì mới từ trong nhà trốn ra...”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, hỏi: “Ngươi không phải nói ngươi ra ngoài là vì thanh lý môn hộ sao?”
Thiếu nữ liếc nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Ta thuận tiện thanh lý môn hộ không được sao?”
Lý Mộ nhún vai, nói: “Đến lúc đó ngươi thích đi nơi nào thì đi nơi đó, không quan hệ với ta.”
Thiếu nữ buông bát, liếm liếm ngón tay, nhìn Lý Mộ, nói: “Ta chưa ăn no, muốn nữa.”
Lý Mộ yên lặng xuống sông bắt hai con cá, đặt ở bên bờ nướng.
Tô Hòa đứng ở phía sau hắn, giọng ghen nói: “Bình thường cũng không thấy đệ hướng vịnh Bích Thủy chạy chịu khó như vậy, nam nhân các người, quả nhiên là có người mới, quên người cũ...”
“Cái này không phải đệ nợ cô ấy sao...” Lý Mộ bất đắc dĩ nói: “Cái gì người mới người cũ, cô ấy chỉ là một người ngoài... yêu ngoài, chờ sau khi cô ấy thương thế lành, liền lập tức đuổi cô ấy đi.”
Thiếu nữ xà yêu từ trong cửa sổ thò đầu ra, hừ lạnh nói: “Ta nghe thấy hết đấy!”
Tô Hòa vung tay lên, cửa sổ từ bên ngoài đóng lại, thiếu nữ tựa như là cụng đầu, “Ai u” một tiếng không còn động tĩnh.
Tô Hòa lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Lý Mộ, hài lòng nói: “Cô ấy là người ngoài, vậy tỷ chính là người trong?”
Nói đúng ra hẳn là quỷ trong, nhưng từ này nghe qua không êm tai gì cả, Lý Mộ cũng chưa tiếp lời Tô Hòa, nữ quỷ hai mươi năm độc thân, trêu người hết bộ này tới bộ khác, người bình thường căn bản không trêu vào nổi.
Lý Mộ thành khẩn nói: “Chúng ta là sinh tử chi giao, là con rắn nhỏ kia có thể so sánh sao?”
Cửa sổ phòng nhỏ từ bên trong mở ra, thiếu nữ xà yêu không phục nói: “Nói ai nhỏ thế, ta biến thành nguyên hình, so với ngươi còn lớn hơn!”
Sau lại một lần nữa cạn kiệt pháp lực giúp xà yêu chữa thương, Lý Mộ kéo thân thể mỏi mệt về nhà.
Nàng bị thương tuy không nhẹ, nhưng thân thể yêu vật, sức khôi phục vốn là kinh người, lại thêm Lý Mộ dốc lòng chữa thương, ngắn thì nửa tháng, lâu là một tháng, nàng có thể khôi phục đến bộ dáng trước khi bị thương.
Như vậy áy náy trong lòng Lý Mộ cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Trong thời gian kế tiếp, Lý Mộ vừa cùng Liễu Hàm Yên trù hoạch kiến lập nhà ma, vừa rút thời gian đến vịnh Bích Thủy giúp xà yêu kia chữa thương, huyện nha bên kia, trái lại không rảnh để ý tới gì.
Hết chương 117.