Chương 262. Tranh đấu đảng phái cũ mới (1)
Trên bầu trời, mây đen vần vũ, lại là một tia sét hạ xuống, bổ về phía đỉnh đầu lão đạo.
Lão đạo ở trên đất trống nhảy lên nhảy xuống, cao giọng nói: “Sai rồi, ta sai rồi, đừng bổ ta nữa, ta về sau cũng không dám mắng nữa.”
Một mực giáng xuống mười mấy tia sét, mây đen trên bầu trời mới dần dần tiêu tán.
Lão đạo ngồi ở trong một cái hố đất cháy đen, mặt đầy chấn động, lẩm bẩm: “Đạo thuật đó, thế mà thật là đạo thuật, đáng tiếc không học được, còn phải bị bổ vô ích.”
Lão cảm khái vài câu, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực độ hâm mộ, chua xót nói: “Vì sao không phải ta chứ, chết tiệt, người khác sáng tạo đạo thuật sao dễ dàng như vậy, lão phu rốt cuộc khi nào mới có thể Siêu Thoát.”
“Không được, lão phu phải đi thỉnh giáo một chút, trong đó có phải là có kỹ xảo gì hay không?”
Phía nam Bắc quận, Vân Đài quận.
Trong trà lâu nào đó của quận thành, truyền đến thanh âm đầy nhịp điệu của người thuyết thư: “Đậu Nga kia trước khi chết, phát ba chí nguyện to lớn, máu tươi lụa trắng, tháng sáu tuyết bay, đại hạn ba năm, trời đất cảm oan tình của nàng, ba lời thề của nàng, lần lượt ứng nghiệm.”
Trong trà lâu không còn chỗ ngồi, nhìn kỹ, trong đó không chỉ có dân chúng tầm thường, quận thủ, quận thừa, quận úy Vân Đài quận, cùng với huyện lệnh các huyện, thế mà đều đang ngồi.
Thuyết thư tiên sinh bên trên nào từng gặp loại trường hợp này, tâm cảnh run rẩy, trên trán mồ hôi lạnh túa ra, lại còn phải khống chế cảm xúc của mình, thành thật kể chuyện xưa.
Một đoạn oan Đậu Nga kể xong, tâm tình mọi người trong trà lâu nặng nề. Vân Đài quận thủ nhìn mọi người phía sau một cái, nói: “Việc Bắc quận Dương huyện, hy vọng các ngươi lấy làm cảnh báo, trên đất Vân Đài quận, tuyệt đối không cho phép xuất hiện loại chuyện này.”
“Vâng!”
Mười mấy vị huyện lệnh, sắc mặt nghiêm nghị gật đầu.
Bắc quận hung linh kia trước khi xuất hiện, không có ai sẽ ngờ được, thế mà sẽ có chuyện như vậy, huyện lệnh Dương huyện cả nhà bị giết, huyện nha Dương huyện bị huyết tẩy, đều gõ vang chuông cảnh báo cho tất cả bọn họ.
Nhỡ đâu bởi vì hại mạng người, ở trong khu trực thuộc bọn họ xuất hiện một vị hung linh như vậy, chiến tích trái lại là thứ yếu, sợ là bị hung linh lấy mạng diệt môn, bị triều đình truy cứu trách nhiệm, cũng dựng tượng bọn họ ở trước nha môn, chịu vạn người thóa mạ, vậy thật sự là sống uổng phí một đời.
Một huyện lệnh cảm thán: “Chuyện xưa oan Đậu Nga này, mang sự thực quan lại một số địa phương nào đó ăn hối lộ trái pháp luật, tù oan ùn ùn không hết viết đến cực hạn, kể là chuyện xưa, ánh xạ lại là hiện thực, việc này ngươi ta biết trong lòng, lại không ai dám nói, không ngờ được, vẻn vẹn một gã tiểu lại của Bắc quận, lại có tâm huyết như thế.”
Một huyện lệnh khác bổ sung nói: “Nghe nói hắn còn là một tu hành giả, tu hành giả thế mà dám chỉ vào trời đất mắng chửi, không biết là nên nói hắn còn trẻ không biết gì, hay là huyết khí phương cương.”
Một lão huyện lệnh khác thở dài, nói: “Đế dùng năm mươi năm, mới tạo ra cho Đại Chu một cái thái bình thịnh thế, lòng dân niệm lực, đạt tới đỉnh phong lập nước, ngắn ngủn hơn mười năm này, đã phá huỷ một nửa công lao của Đế. Bệ hạ tuy có ý vãn hồi lòng dân, nhưng trong triều lực cản trùng trùng, chuyện Bắc quận lần này, như tuyên truyền giác ngộ, hy vọng có thể đánh thức lương tri của một số người, đừng vì tranh đấu trên triều đình, hủy cơ nghiệp mấy trăm năm của Đại Chu.”
Chuyện hung linh Bắc quận, nhìn như là việc Bắc quận, nhưng ý nghĩa sau lưng nó, lại không hề bình thường.
Trong đó, có quyết tâm quét sạch lại trị của nữ hoàng bệ hạ, cũng có lực lượng các phe trong triều đình đánh cờ, tuy kết quả chưa biết, nhưng sự kiện này, lại là một bước ngoặt của thế cục trong triều, sẽ vĩnh viễn ghi vào sử sách.
Nam Dương quận, Vân Trung quận.
Hán Dương quận, Giang Âm quận.
Cửu Giang quận, Ngọc Sơn quận
Đại Chu ba mươi sáu quận, đều có chuyện xưa oan Đậu Nga truyền lưu, có lẽ có người đã quên tên tiểu lại Dương huyện kia, nhưng bọn họ lại sẽ không quên, cảnh nội Bắc quận, có một tiểu lại tâm huyết, dám trực diện bất công, chỉ trời mắng đất, dẫn tới trời đất cộng hưởng, dị tượng giáng thế.
Trung quận.
Hoàng cung Đại Chu.
Nữ quan trẻ tuổi đi vào cung điện sâu thẳm, đặt một phần hồ sơ ở trên bàn, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, đây là hồ sơ Bắc quận đưa tới.”
Sau bàn, một bàn tay trắng noãn mảnh khảnh mở ra hồ sơ, nhẹ nhàng nói: “Lý Mộ…”
Trong cung điện sâu thẳm, im lặng không có một chút thanh âm, kim rơi có thể nghe thấy.
Giây lát sau, trong màn che sau bàn, có thanh âm uy nghiêm lần nữa truyền đến.
“Ngươi thấy thế nào?”
Nữ quan trẻ tuổi chắp tay đứng, nói: “Tuổi còn trẻ, đã có dũng khí như thế, có thể biện thị phi, phân đúng sai, nếu là bồi dưỡng thêm, có thể làm lương lại*, để hắn ở lại Bắc quận, có chút lãng phí rồi.”
(*: quan lại tốt)
Sau bàn, bàn tay mảnh khảnh kia đặt hồ sơ ở một bên, một lần nữa cầm lấy một phong tấu chương, nói: “Ngươi an bài đi.”
Nữ quan trẻ tuổi hai tay giao nhau, khom người nói: “Tuân chỉ.”
Quận thành Bắc quận, tửu lâu.
Khi Lý Mộ bưng lên chén rượu, liên tiếp hắt xì vài cái, day day cái mũi, ánh mắt nhìn phía đối diện, nhìn thấy Hàn Triết đã như một đống bùn nhão, gục ở trên bàn.
Trương Sơn Lý Tứ đỡ hắn ra khỏi tửu lâu, Lý Mộ nói với Tần sư muội: “Hắn giao cho ngươi.”
Tần sư muội gật gật đầu, lại hỏi Lý Mộ: “Ngươi thật sự không đi Phù Lục phái sao?”
“Không đi.” Lý Mộ mỉm cười, nói: “Thay ta cảm ơn ý tốt của chưởng giáo chân nhân.”
“Vậy được rồi.” Tần sư muội cõng Hàn Triết lên, nói: “Chúng ta đi.”
Lý Mộ nhìn theo hai người rời đi, bỗng nhiên có chút phiền muộn.
Lý Tứ hỏi: “Như thế nào, nhỡ đầu nhi?”
Lý Mộ chưa trả lời, Lý Tứ vỗ nhẹ bờ vai hắn, nói: “Càng là người không có được, lại càng không dễ dàng buông xuống. Ta khuyên ngươi một câu, đừng luôn nghĩ quá khứ, quý trọng trước mắt.”
Nhìn thấy Hàn Triết, Lý Mộ liền không khỏi nhớ tới Lý Thanh, nhưng không phải giống Lý Tứ nói như vậy, vì chứng minh hắn rất quý trọng trước mắt, Lý Mộ tự mình đun canh hai canh giờ, đưa đi cho Liễu Hàm Yên bận rộn ở Vân Yên các.
Liễu Hàm Yên đang kiểm tra bản thảo, đầu cũng không ngẩng, nói: “Ngươi đặt ở một bên trước, ta lát nữa uống.”
“Lát nữa nguội mất.” Lý Mộ cầm lấy thìa, đưa đến bên miệng nàng, nói: “Há mồm, ta đút cho ngươi.”
Liễu Hàm Yên há mồm uống ngụm canh, bỗng nhiên nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Vì sao bỗng nhiên đối với ta tốt như vậy, ngươi có phải làm chuyện gì đuối lý hay không?”
Trong lòng Lý Mộ không hiểu sao có chút chột dạ, sau đó liền lắc đầu nói: “Ta có thể có chuyện gì đuối lý, tốt bụng đút cho ngươi, ngươi lại hoài nghi ta, còn lại ngươi tự uống đi.”
Hết chương 262.