Chương 270. Âm mưu của Sở Giang Vương (2)
“Có thể xúc tiến chuyện này, công ngươi không thể không có.” Trầm quận úy nhìn thoáng qua tỷ muội Bạch Ngâm Tâm trong phòng trực, nói với Lý Mộ: “Làm tốt lắm.”
“Ta “
“Không cần giải thích nữa.”
Trầm quận úy cười cười, nói: “Đây là bản lãnh của ngươi, người khác còn không hâm mộ được, nếu thật sự có thể diệt trừ Sở Giang Vương, ngươi liền lập một công lớn, triều đình ban thưởng đối với ngươi, sẽ không keo kiệt.”
Trầm quận úy còn phải nghĩ cách liên lạc cơ sở ngầm xếp vào ở bên người Sở Giang Vương, dặn dò Lý Mộ vài câu liền rời khỏi.
Ở trên chuyện này, Lý Mộ tạo ra là tác dụng kết nối quận nha cùng Bạch Yêu Vương, thật sự cần giải quyết phiền toái Sở Giang Vương, vẫn phải dựa vào bọn họ đám cường giả này.
Lý Mộ đi vào phòng trực, Bạch Thính Tâm lập tức hỏi: “Thúc thúc, ta cùng tỷ tỷ ở nơi nào.”
Lý Mộ lấy ra một thỏi bạc, đang muốn mở miệng, Bạch Thính Tâm liền nói: “Ngươi sẽ không là muốn để chúng ta ở khách sạn chứ, nơi đó vừa bẩn vừa loạn, đồ ăn cũng không thể ăn, ngươi nhẫn tâm cho các cháu gái đáng thương của ngươi ở loại địa phương đó sao?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Ta có thể giúp các ngươi tìm một gian khách sạn tốt chút.”
Bạch Thính Tâm lắc đầu nói: “Cha ta nếu biết ngươi đối với chúng ta như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.”
“…”
Nói lời lương tâm, Bạch Yêu Vương đối với Lý Mộ, là thật sự thành tâm thực lòng, nghĩ kỹ, cho dù là bà con xa thân thích đến, dựa theo lễ tiết, cũng không tiện an bài người ta ở khách sạn.
Nếu là để Bạch Yêu Vương biết được, cho dù ngoài miệng không nói, trong lòng cũng khó tránh khỏi có khúc mắc.
Lý Mộ bất đắc dĩ nói: “Vậy các ngươi trước hết theo ta về nhà đi.”
Liễu Hàm Yên đối với tỷ muội Bạch Ngâm Tâm ở lại trong nhà mấy ngày cũng không có ý kiến gì, còn lấy thân phận nữ chủ nhân, phi thường nhiệt tình tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ ăn, để Bạch Thính Tâm chưa từng hưởng mỹ vị nhân gian cắn phải đầu lưỡi của mình.
Biểu hiện của Bạch Ngâm Tâm, thì hoàn toàn là hai bộ dáng với lúc vừa quen biết Lý Mộ.
Lúc vừa mới quen biết Lý Mộ, biểu hiện của nàng, không thiện lương hơn Bạch Thính Tâm bao nhiêu.
Chẳng qua, sau khi ngưng tụ thành yêu đan, bước vào cảnh giới thứ tư, tâm tính của nàng, so với trước kia trưởng thành hơn rất nhiều.
Liễu Hàm Yên chuẩn bị cho các nàng hai gian sương phòng, hai tỷ muội chỉ cần một gian, đêm khuya, Bạch Thính Tâm đứng ở cửa, nhìn thấy Liễu Hàm Yên tiến vào Lý Mộ phòng, đóng cửa lại, thẳng đến sau khi tắt đèn cũng chưa đi ra, đi trở về phòng, lắc đầu nói: “Xong rồi, tỷ tỷ, phen này tỷ hoàn toàn không có cơ hội nữa.”
Bạch Ngâm Tâm thản nhiên nhìn nàng một cái, hỏi: “Ngươi có phải lại ngứa da rồi hay không?”
Bạch Thính Tâm phiền muộn nói: “Ài, muội chỉ là nghĩ cho tỷ, tỷ trước kia chưa từng gặp nam nhân, thật không dễ gì gặp được một người, liền cho rằng hắn là tốt nhất trên đời, nhưng thiên hạ này nam nhân còn nhiều, về sau khẳng định còn có kẻ tốt hơn, tỷ không thể vì một cái cây, liền bỏ cả một cánh rừng rậm.”
Bạch Ngâm Tâm liếc nàng, hỏi: “Ngươi lời này là từ nơi nào học được?”
Bạch Thính Tâm cởi giày, lăn đến trên giường, nói: “Muội tự cân nhắc, đợi muội cũng ngưng đan, chúng ta liền ra ngoài xông pha giang hồ, nói không chừng sẽ gặp được Hứa Tiên của chúng ta.”
Nàng một mình lăn lộn ở trên giường, bỗng nhiên bò dậy, hỏi: “Tỷ, tỷ sẽ không thật sự thích hắn chứ?”
Bạch Ngâm Tâm lắc lắc đầu, nói: “Tỷ không biết.”
Bạch Thính Tâm khẳng định: “Không biết chính là thích, ai bảo tỷ gặp được nhân loại đầu tiên chính là hắn.”
Nàng ôm cánh tay Bạch Ngâm Tâm, tựa đầu vào trên vai của nàng, nói: “Tỷ chính là gặp nam nhân quá ít, chờ thêm mấy tháng, muội dẫn tỷ đi bên ngoài Bắc quận xông pha một chút, gặp nhiều nam nhân, tỷ liền biết, Lý Mộ cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Mấy ngày nay Tỷ muội Bạch Ngâm Tâm tạm ở trong nhà, Vãn Vãn và Tiểu Bạch mỗi ngày dẫn các nàng ra ngoài đi dạo, dùng tiền riêng của mình mua một đống quà cho các nàng, ba yêu một người kết hữu nghị tỷ muội thâm hậu.
Lý Mộ vừa mới tới quận nha, Triệu bộ đầu đã thông báo hắn nói: “Quận úy đại nhân nói, bảo ngươi vừa tới nha môn, đi tìm hắn ngay.”
Hắn tới sảnh trước, Trầm quận úy phất ống tay áo, đóng cửa chính lại, sau đó nói: “Cơ sở ngầm kia, quận nha đã liên hệ được.”
Lý Mộ nhìn Trầm quận úy, hỏi: “Cơ sở ngầm kia đáng tin không?”
Trầm quận úy gật gật đầu, nói: “Hắn vốn là quận nha xếp vào, chúng ta có biện pháp kiểm nghiệm hắn có đang nói dối hay không. Sở Giang Vương ở Bắc quận ngủ đông năm năm, quả nhiên có âm mưu.”
Lý Mộ khẽ nhướng đuôi lông mày, hỏi: “Âm mưu gì?”
Trầm quận úy trầm giọng nói: “Hắn bồi dưỡng mười tám quỷ tướng, là vì tạo thành một trận pháp, trận này pháp tên là Thập Bát Âm Ngục Đại Trận, là một đại trận cực kỳ ác độc của Ma Tông, hắn muốn mượn dùng trận pháp này, mang dân chúng một huyện thành luyện hóa sống, mượn nó để đột phá đến cảnh giới thứ sáu.”
Lý Mộ đối với việc này sớm đã có dự đoán, hắn có được ký ức Thiên Huyễn Thượng Nhân, đối với Thập Bát Âm Ngục Đại Trận cũng không xa lạ, Sở Giang Vương dùng thời gian lâu như vậy, tốn bao nhiêu công, bồi dưỡng ra mười tám quỷ tướng hồn cảnh, dụng tâm đã quá rõ ràng.
Hắn tiếp tục hỏi: “Sở Giang Vương lựa chọn huyện nào?”
Trầm quận úy nói: “Huyện Dương Khâu “
Huyện Dương Khâu thật là nhiều tai lắm nạn, trước có Thiên Huyễn Thượng Nhân, sau có Sở Giang Vương, tất cả đều mang mục tiêu chọn ở nơi này.
Nếu Lý Mộ không nhớ lầm, Trương huyện lệnh hẳn là còn cần một đoạn thời gian, mới có thể hoàn toàn hết nhiệm kỳ.
Trước khi hết nhiệm kỳ, lại gặp phải chuyện như vậy, không biết nên nói hắn may mắn, hay là xui xẻo.
Thập Bát Âm Ngục Đại Trận không thể xem nhẹ, trận pháp có thể khiến Sở Giang Vương dùng năm năm thời gian chuẩn bị, uy lực tự nhiên không tầm thường.
Mười tám Hung Hồn cảnh giới thứ tư, tạo thành Thập Bát Âm Ngục Đại Trận, có thể mượn thiên địa lực vô cùng khổng lồ, cho dù là cường giả Động Huyền, cũng phải bị vây chết tươi ở trong đó.
Trận này một khi thành, cho dù là mấy cường giả cảnh giới thứ năm hợp sức, cũng không cách nào từ ngoài trận phá vỡ, chỉ có từ nguồn cội ngăn cản, không cho Sở Giang Vương bày trận thành công, mới có thể phá hư kế hoạch của hắn.
Lý Mộ tiếp tục hỏi: “Sở Giang Vương tính khi nào động thủ, bảy ngày sau sao?”
Trầm quận úy kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết?”
Lý Mộ giải thích: “Bảy ngày sau, vừa lúc là âm nguyệt âm nhật, Sở Giang Vương nhất định sẽ chọn giờ âm một ngày đó động thủ, Thập Bát Âm Ngục Đại Trận, ở thời điểm đó uy lực lớn nhất.”
Trầm quận úy bất ngờ nói: “Cơ sở ngầm của chúng ta chỉ nói thời gian địa điểm, cũng chưa nói cho nguyên nhân, ngươi đối với Thập Bát Âm Ngục Đại Trận này rất hiểu biết sao?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ta ở trên một quyển sách đạo thư không chính thống đọc được, trận này uy lực rất mạnh, một khi bị Sở Giang Vương thành công bố trí, toàn bộ dân chúng huyện thành, đều sẽ trở thành tế phẩm của hắn.”
Hết chương 270.