Chương 292. Món quà (2)
Ngọc Chân Tử nhìn về phía một lão giả khác, nói: “Vị này là Ngọc Tuyền Tử sư thúc của Tử Vân phong, nghe nói hắn trước đó vài ngày đạt được một món bảo giáp thiên giai...”
Ngọc Tuyền Tử cười khổ một tiếng, trên tay chợt lóe ánh sáng trắng, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái giáp mềm tơ bạc, nói: “Giáp này lấy từ Thiên Niên Tàm Yêu* của vùng đất khổ hàn Vạn Yêu quốc, có thể ngăn cản một đòn toàn lực của cảnh giới thứ sáu, tặng cho Liễu sư điệt phòng thân...”
(*: yêu quái tằm ngàn năm)
Tuy nói tặng giáp này, trong lòng hắn cũng cực kỳ đau thịt, nhưng sư tỷ đã điểm danh đòi, hắn cũng không thể không cho.
Nhỡ đâu chọc giận lão nhân gia, không có việc gì gọi mình đi ra, kiểm nghiệm một chút tiến cảnh tu vi của hắn, trước mặt các đệ tử, thỉnh thoảng đánh hắn một trận, cái mặt già của hắn còn đặt vào đâu?
Ngọc Chân Tử sư tỷ vì đệ tử y bát, đã hao phí không ít tinh lực, mấy năm nay, tìm không ít thuần âm chi thể, không phải giới tính không hợp, chính là tuổi quá lớn, càng nhiều, là bị cha mẹ bỏ đi cùng dìm chết, thật không dễ gì mới tìm được một vị, hôm nay dù là nhịn đau cũng phải cắt thịt.
Liễu Hàm Yên nhận lấy giáp mềm, nói: “Cảm ơn Ngọc Tuyền Tử sư thúc.”
Ngọc Chân Tử lại nhìn về phía Huyền Chân Tử, nói: “Đây là Huyền Chân Tử sư thúc của Thanh Huyền phong. Huyền Chân Tử sư thúc là sư đệ đích hệ của vi sư, vi sư là nhìn hắn lớn lên, cũng là vi sư dẫn hắn tiến vào con đường tu hành...”
Huyền Chân Tử vốn đã lấy ra một lá bùa, nghe được lời ấy của Ngọc Chân Tử, lại yên lặng thu nó về, đốt ngón tay chợt lóe ánh sáng trắng, trên tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm.
Ngọc Tuyền Tử giật mình nói: “Ngươi tính mang Thanh Huyền bảo kiếm tặng ra!”
Huyền Chân Tử lưu luyến nhìn Thanh Huyền kiếm, nói: “Sư tỷ tìm được đồ đệ tốt, sư đệ cao hứng cho tỷ ấy, một thanh kiếm, đã tính là gì...”
Ngọc Chân Tử từ trong tay hắn cầm lấy Thanh Huyền kiếm, nói: “Coi như ngươi còn có chút lương tâm. Hàm Yên, còn không mau cảm ơn Huyền Chân Tử sư thúc?”
Liễu Hàm Yên tiếp nhận bảo kiếm, nói: “Cảm ơn Huyền Chân Tử sư thúc...”
Lý Mộ âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, mấy người này tặng mấy thứ này, thế mà không có món nào thấp hơn thiên giai. Đồ vật Lý Mộ từ Địa tự các quận nha dọn đi cộng lại, chỉ sợ cũng không đổi được một món trong đó.
Một chuyến này đi Bạch Vân sơn, quả nhiên không đến uổng.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút chua xót.
Phù Lục phái trọng nữ khinh nam, cũng không tránh khỏi quá mức rõ ràng, lúc trước Huyền Chân Tử mời hắn, chỉ là thuận miệng hỏi, sau khi bị Lý Mộ từ chối, cũng liền không có câu dưới.
Nếu là Lý Mộ lúc trước có đãi ngộ của Liễu Hàm Yên, chỉ sợ hắn bây giờ đã quang vinh trở thành một đệ tử Phù Lục phái.
Đáng tiếc Phù Lục phái không có một thủ tọa thuần dương chi thể, cần hắn đến kế thừa y bát, xác suất thuần dương chi thể cùng thuần âm chi thể sinh ra tuy xấp xỉ, nhưng bởi vì dân gian tư tưởng trọng nam khinh nữ, cùng với quan niệm ngu muội bát tự thuần âm là thiên sát Cô Tinh, sẽ khắc cha mẹ người thân, bé gái thuần âm chi thể, rất ít có thể tồn tại.
Ngọc Chân Tử cuối cùng nhìn về phía lão giả tiên phong đạo cốt kia, nói: “Vị này là chưởng giáo sư bá, hắn là chưởng giáo một tông, ra tay khẳng định sẽ hào phóng hơn các sư thúc thủ tọa...”
Lão giả lắc lắc đầu, lấy ra một viên ngọc thạch, nói: “Trong này in một trang sách đạo, sau khi xem qua một lần, sẽ biến mất, có thể lĩnh ngộ ra đạo thuật hay không, xem tạo hóa của nó...”
Trang sách đạo... Trong lòng Lý Mộ âm thầm kinh hãi, hôm nay đạo môn lục tông truyền thừa, tất cả đều đến từ một quyển 《 Đạo Kinh 》, trang sách đạo, đó là trang sách trong Đạo Kinh.
Chưởng giáo Phù Lục phái nói trang sách đạo này có thể lĩnh ngộ ra đạo thuật, nghĩ hẳn là trang sách《 Đạo Kinh 》 nội quyển.
Đạo thuật và thần thông tuy đều là pháp thuật, nhưng có khác biệt trên bản chất, thần thông cần tu tập lĩnh ngộ, là lấy pháp lực bản thân làm cơ sở, tư chất kém chút, cho dù cho hắn phương pháp tu hành thần thông, cũng không cách nào học được.
Đạo thuật là lực lượng thiên địa vận chuyển, không cần tu hành, chỉ cần nắm giữ chân ngôn thủ ấn, liền có được chìa khóa mở ra cánh cửa thiên địa.
Có thể để Liễu Hàm Yên lĩnh ngộ trang sách đạo, nói rõ lão thật sự mang nàng coi là nội môn đệ tử Phù Lục phái.
Ngọc Chân Tử nhận lấy ngọc thạch, nói với Liễu Hàm Yên: “Còn có mấy vị sư thúc vân du bên ngoài, đợi bọn họ trở lại, ta lại mang con lần lượt bái kiến.”
Liễu Hàm Yên sau khi lần lượt làm quen với mấy vị thủ tọa, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía cái chuông đạo kia, chuông này còn lơ lửng ở trên trời, cảm nhận được tầm mắt Lý Mộ, lại né tránh về phía sau.
Lý Mộ vươn hai tay, nói: “Ta chưa làm cái gì cả...”
Lão giả kia bất đắc dĩ cười, nói: “Chuông đạo ở nơi này gần ngàn năm, sớm thai nghén ra linh trí, nó bởi ngươi bị thương, tự nhiên cũng sẽ e ngại ngươi, ngươi đối với nó hiền lành một chút, nó sẽ không sợ nữa...”
“Ta thử chút...” Lý Mộ gật gật đầu, nhìn chuông đạo kia, lộ ra một nụ cười hiền lành.
Ông!
Chuông đạo run rẩy vài cái, bay lên lần nữa, biến mất ở trong mây mù.
Nụ cười trên mặt Lý Mộ đọng lại. Lão giả kia lắc lắc đầu, nói: “Thôi, kệ nó đi đi.”
Bọn họ không để ý tới chuông đạo kia nữa, ngược lại mang ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ, trong ánh mắt ẩn chứa lực lượng kỳ dị, điều này làm Lý Mộ cảm giác, hắn như bị lột hết quần áo, trần trụi đứng trước mặt người khác.
“Sao có thể có loại thể chất trời phạt này, quả thực nghe cũng chưa từng nghe.”
“Hắn còn là thuần dương chi thể, chẳng lẽ thuần dương chi thể mắng trời, sẽ lọt vào trời phạt?”
“Đã là trời phạt, vì sao có thể dẫn động chuông đạo ngân vang, thậm chí khiến chuông đạo bị rạn...”
“Chưởng giáo sư huynh không phải nói, chuông đạo quả thực cảm nhận được đạo thuật mới, nó không thừa nhận nổi lực lượng thiên địa đạo thuật đó dẫn động, mới sẽ nứt vỡ...”
...
Mọi người nhìn Lý Mộ, nghị luận không ngớt, cuối cùng vẫn là chưởng giáo Phù Lục phái phất phất tay, nói: “Được rồi, việc thiên địa, huyền diệu khó hiểu, mặc dù là chúng ta, cũng chỉ có thể dò xét một tia, chuông đạo nứt, sẽ tự chữa trị, đừng nghị luận việc này nữa.”
Mọi người nghe vậy, đều ngậm miệng.
Thiên uy khó dò, người tu đạo, cảm ngộ thiên đạo, thuận theo thiên đạo, đây cũng là nguyên nhân hung linh Bắc quận kia sau khi sinh ra, Phù Lục phái không muốn ra tay.
Chuông đạo rạn nứt, tự nhiên có nguyên nhân của nó, sau lưng có lẽ ngầm có ý quy luật thiên đạo nào đó, không thể tùy tiện thảo luận.
Mấy vị cường giả Động Huyền, ánh mắt nhìn Lý Mộ, đều rất kinh ngạc.
Mặc dù là tu hành mấy chục năm, tu vi thông huyền, bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe được loại chuyện này.
Hết chương 292.