Chương 300. Thần Đô (2)
Nội vệ của nữ hoàng, tựa như Cẩm Y vệ, đông xưởng tây xưởng các thứ Lý Mộ quen thuộc, chỉ nghe lệnh từ hoàng đế, thời gian thành lập mặc dù ngắn, quyền lực trong tay lại không nhỏ, có thể vượt qua tam tỉnh lục bộ, trực tiếp hành sử chức quyền.
Đương kim nữ hoàng, tuy là người thống trị Đại Chu, nhưng phương thức đăng cơ của nàng, vẫn bị rất nhiều người lên án, đến nay còn chưa hoàn toàn khống chế triều đình, triều chính đều là do đảng cũ nắm giữ, nội vệ tồn tại, trên trình độ rất lớn, là vì cản tay đảng cũ.
Đương nhiên, ở trong đảng cũ, thanh danh các nàng không hề tốt, bình thường đều sẽ bị coi là tay sai cùng nanh vuốt của nữ hoàng bệ hạ.
Trong ba nội vệ, nữ tử phong vận tuổi hơi lớn nhìn Lý Mộ, kinh ngạc nói: “Vậy mà trẻ tuổi như vậy.”
Trầm quận úy hướng nàng chắp tay, nói: “Hắn là Lý Mộ, chuyến đi Thần Đô lần này, kính nhờ các vị rồi.”
Phong vận cô gái nói: “Phụng mệnh làm việc, không cần khách khí.”
Nói xong nàng liền nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Chúng ta khi nào xuất phát?”
Lý Mộ nói: “Chờ một lát.”
Hai ngày nay, thứ nên thu thập hắn đã thu thập xong rồi, lại làm chút sửa sang lại cuối cùng, thì có thể xuất phát.
Một canh giờ sau, ở dưới ba vị trưởng quan Bắc quận, cùng với mấy vị bộ đầu của quận nha tiễn, Lý Mộ lên một chiếc thuyền bay hoa lệ, hướng bọn họ phất phất tay, thuyền bay lên trời, lướt đi phía chân trời.
Bắc quận cách Thần Đô mấy ngàn dặm, tốc độ chiếc thuyền bay này tuy cực nhanh, nhưng toàn lực thúc giục, cũng cần thời gian mấy ngày.
Mặc dù là cường giả Tạo Hóa, thúc giục pháp khí thời gian dài, pháp lực cũng sẽ cạn kiệt.
Trong mấy ngày nay, mấy người cũng không phải luôn chạy đi, thường thường bay mấy canh giờ, liền phải dừng ở thành trì phía dưới nghỉ ngơi, buổi tối cũng sẽ tìm khách sạn tạm thời đặt chân.
Sáng sớm, sau khi ở tòa huyện thành nào đó của Giang Âm quận dùng xong bữa sáng, mấy người mới lại lên đường.
Lý Mộ lên thuyền bay, liền khoanh chân ngồi xuống, tay cầm linh ngọc, nhắm mắt, bắt đầu dẫn đường luyện khí.
Cô nam quả nữ, chung sống một thuyền, hắn luôn nhớ kỹ hứa đối với Liễu Hàm Yên hẹn, đối với hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài, có thể không nhìn nhiều, thì cố gắng không nhìn nhiều.
Ba ngày đã trôi qua, thế mà không đợi được Lý Mộ chủ động nói một câu với các nàng, nữ tử phong vận có tu vi Tạo Hóa cảnh kia rốt cuộc nhịn không được, hỏi Lý Mộ: “Ngươi là sợ chúng ta ăn ngươi sao?”
Lý Mộ mở mắt, mới ý thức được nữ tử kia đang nói chuyện với hắn.
Trên mặt hắn hiện ra dấu chấm hỏi.
Nữ tử phong vận nói: “Còn không nói chuyện, ta liền cho rằng ngươi là câm điếc.”
Lý Mộ thu hồi linh ngọc, gãi gãi đầu, hỏi: “Sắp đến Thần Đô rồi sao?”
“Còn nửa ngày nữa.” Thấy Lý Mộ rốt cuộc mở miệng, nữ tử kia mới liếc hắn, nhìn về phía Tiểu Bạch trong lòng Lý Mộ, hỏi: “Đây là linh sủng của ngươi sao?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không phải.”
Nữ tử kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là thê tử của ngươi?”
Lý Mộ lại lắc đầu: “Cũng không phải.”
Nữ tử nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, nhắc nhở Lý Mộ: “Bên trong Thần Đô rất loạn, một hồ yêu hóa hình, có thể bán được giá cao, ngươi nếu để ý nàng, thì trông nàng cho kỹ.”
Lý Mộ ôm quyền nói: “Đa tạ nhắc nhở.”
Nữ tử hỏi: “Ngươi tên Lý Mộ phải không?”
Lý Mộ gật gật đầu.
Nữ tử tán thưởng nhìn hắn, nói: “Còn nhỏ tuổi, đã có gan dạ sáng suốt như vậy, rất không tệ, hy vọng ngươi đến Thần Đô, có thể không phụ bệ hạ đề bạt, không quên tâm nguyện ban đầu, trước sau như một làm một vị quan tốt, đừng giống tiền nhiệm, tiền tiền nhiệm, tiền tiền tiền nhiệm của ngươi.”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Những người đó làm sao vậy?”
Nữ tử nói: “Một người chết rồi, một người què rồi, một người mù rồi.
Lý Mộ ngẩn ra một chớp mắt, quyết đoán nói: “Quay đầu!”
Tuy Lý Mộ còn muốn về Bắc quận, nhưng thuyền bay vẫn đúng hạn đến Thần Đô.
Cách tường thành Thần Đô mười dặm, nữ tử kia liền khống chế thuyền bay hạ xuống, nói: “Thần Đô trong vòng mười dặm, không cho phép ngự không, từ nơi này đi bộ vào thành đi.”
Cách xa mười dặm, Lý Mộ đã nhìn thấy, trên đồng bằng mênh mông vô bờ đã xuất hiện một đường màu đen, mang đến cho nội tâm hắn một trận cảm giác áp bách rất mạnh.
Đó là tường thành Thần Đô cao tới mấy chục trượng, càng tới gần tường thành, loại cảm giác áp bách đó lại càng đủ, tường thành nguy nga sừng sững, đứng ở dưới tường thành, ngẩng đầu nhìn lên một cái, trong lòng sẽ không khỏi dâng lên một cảm giác thấp kém.
Tiểu Bạch trong lòng Lý Mộ không tự giác cúi đầu thấp xuống.
Nữ tử phong vận nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Đi thôi.”
Thông qua cửa thành sâu thẳm, chiếu vào mi mắt, là một con đường cực kỳ rộng lớn, độ rộng là gấp hơn bốn lần phố chính của Bắc quận, trên đường ngựa xe như nước, đầu người chi chít, hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, tiếng hò hét tiếng rao hàng nối liền không dứt. Đứng ở trung tâm đường, Lý Mộ mới chính thức cảm nhận được sức nặng của hai chữ “Thần Đô”.
Nữ tử phong vận nói: “Đi thôi, đưa ngươi đi đô nha, nhiệm vụ của chúng ta lần này, cũng liền viên mãn.”
Đưa Lý Mộ đến trước một nha môn, khi Lý Mộ quay đầu lại, ba bóng người đã biến mất.
Lý Mộ ngẩng đầu nhìn, đi lên bậc thang, hai nha dịch vươn tay, hỏi: “Người nào?”
Lý Mộ lấy ra lệnh ủy nhiệm của hắn, hai người sau khi xem qua, liếc nhau, khi lại nhìn về phía Lý Mộ, trong mắt đều hiện ra nét đồng tình.
Một nha dịch nói: “Thì ra là Lý bộ đầu mới tới, mau vào đi, ta dẫn ngài đi gặp đô úy đại nhân.”
Thần Đô nha môn, có ba vị trưởng quan, phân biệt là Thần Đô lệnh, Thần Đô thừa, cùng với Thần Đô úy.
Bộ khoái lớn nhỏ trong đô nha, đều thuộc về Thần Đô úy quản lý, người này cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Lý Mộ.
Tính tình cùng phương thức xử sự của người này, chung một nhịp thở với Lý Mộ về sau ở nha môn có dễ sống hay không.
Tên nha dịch kia dẫn Lý Mộ tới một chỗ sảnh bên, gõ gõ cửa, đi vào, nói: “Đô Úy đại nhân, vị này là Lý bộ đầu mới đến nhận chức của nha môn.”
Lý Mộ bước vào sảnh bên, ngẩng đầu, khi nhìn nam nhân ngồi ở trên sách, há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Trương đại nhân!”
Trương huyện lệnh mở to mắt, giật mình nói: “Lý Mộ, sao lại là ngươi!”
Hết quyển 2.
Hết chương 300.