Chương 387. Có oan giải oan
Lý Mộ uyển chuyển nói: “Hai tháng nay, vì giúp bệ hạ quét sạch oai phong tà khí, ngưng tụ lòng dân Thần Đô, ta mang toàn bộ quan viên quyền quý Thần Đô, thậm chí là thư viện cũng đắc tội rồi, nhỡ đâu bọn họ ở sau lưng xuống tay với ta làm sao bây giờ “
Mai đại nhân an ủi hắn: “Ngươi yên tâm đi, bọn họ nếu dám ở Thần Đô động thủ với ngươi, nhất định không thể giấu được bệ hạ, không có ai có lá gan này.”
Lý Mộ nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
Mai đại nhân lĩnh hội được ý đồ của Lý Mộ, bất đắc dĩ nói: “Ta đi hỏi một chút bệ hạ.”
Nàng rời khỏi đại điện, rất nhanh lại đi trở về, trong tay có thêm một lá bùa.
Lý Mộ tuy bản lãnh vẽ bùa không cao, nhưng kiến thức rộng rãi, lá bùa này linh lực nội liễm, nhìn qua thường thường không có gì lạ, lại cho Lý Mộ một loại cảm giác quen thuộc, lá Kim Giáp Thần Binh Phù kia, cũng từng cho hắn loại cảm giác này.
Hiển nhiên, đây là một lá bùa thiên giai.
Mai đại nhân mang lá bùa đó giao cho Lý Mộ, nói: “Đây là bệ hạ đưa cho ngươi, ngươi mang theo bên người, khi gặp nguy hiểm, không cần thúc giục, nó có thể bảo vệ ngươi chu toàn. Bùa này có thể ngăn cản tu hành giả cảnh giới thứ sáu một lát, một khi thúc giục, bệ hạ lập tức có thể cảm ứng được.”
Nữ hoàng bệ hạ vẫn hào phóng như trước đây, như vậy, an toàn của Tiểu Bạch liền có bảo đảm.
Lý Mộ nhận lấy lá bùa, nói: “Thay ta cảm tạ bệ hạ.”
Mai đại nhân lườm hắn, nói: “Mở miệng hướng bệ hạ đòi thưởng, cũng chỉ có ngươi.”
Lý Mộ cảm thấy loại cách làm này của hắn không có một chút vấn đề nào, ở trong lòng hắn, quan hệ của nữ hoàng cùng hắn, không phải quân thần, mà là bà chủ cùng nhân viên.
Điều kiện tiên quyết Lý Mộ làm việc cho nàng là, nàng trả được thù lao khiến hắn hài lòng.
Nhân viên có thể làm trâu làm ngựa cho bà chủ, điều kiện tiên quyết là nàng phải cho hắn cỏ.
Chủ nhân vừa bảo con ngựa chạy, vừa không cho ngựa cỏ, là không chiêu mộ được nhân viên trung thành.
Rời khỏi hoàng cung, đi ngang qua tiệm vật phẩm trang sức, Lý Mộ mua một cái bùa hộ mệnh có thể treo ở trên cổ, thay bùa trừ tà bên trong, mang bùa hộ mệnh thiên giai nữ hoàng bệ hạ vừa mới ban cho nhét vào.
Về trong nhà, Lý Mộ giao bùa hộ mệnh cho Tiểu Bạch, nói: “Đeo cái này vào, bất cứ lúc nào cũng không thể tháo xuống.”
Tiểu Bạch ngoan ngoãn buộc sợi tơ màu đỏ ở trên cổ, sau đó nhét bùa hộ mệnh vào ngực.
Yết hầu Lý Mộ giật giật, không lộ dấu vết dời tầm mắt, nói: “Được rồi, đi tu hành đi.”
Mọi người quen dùng hồ ly tinh để hình dung những nữ tử có mị hoặc trí mạng đối với nam nhân, không phải không có lý do, Tiểu Bạch mười bảy tuổi, đã mị hoặc thành như vậy, đợi qua vài năm nữa, còn không điên đảo chúng sinh.
Lý Mộ chưa từng gặp hồ ly tinh khác, nhưng có thể xác định, không phải mỗi một hồ ly sau khi hóa hình đều có thể đẹp thành như vậy.
Từ trong mị hoặc vô hình của Tiểu Bạch phục hồi tinh thần lại, Lý Mộ bắt đầu cân nhắc chuyện thư viện.
Trước mắt hắn chỉ là bước ra một bước nhỏ, còn xa xa chưa nói tới thắng lợi, Thần Đô một tòa thư viện nào không có lịch sử trăm năm trở lên, không phải vẻn vẹn mấy học sinh dơ bẩn, đã có thể lay động căn cơ.
Muốn thay đổi hiện trạng thư viện nắm giữ triều đình, còn cần tìm được đủ lý do cho nữ hoàng.
Thư viện Bách Xuyên.
Nhằm vào nguy cơ tín nhiệm thư viện gần đây, Trần phó viện trưởng triệu tập toàn bộ giáo tập thư viện, hướng mọi người nghiêm nghị dặn dò: “Đều ước thúc tốt học sinh của các ngươi cho ta, không có chuyện gì, đừng rời khỏi thư viện, lại có hành vi vi phạm pháp lệnh, hỏng danh dự thư viện, vô luận lớn nhỏ, đều trục xuất thư viện.”
Một đám giáo tập đều gật đầu vâng dạ.
Nguy cơ danh dự của thư viện lần này, là lần đầu tiên từ lập thư viện tới nay, có chút vô ý, sẽ hủy diệt trăm năm danh dự của thư viện.
Một giáo tập nói: “Hôm nay ở trong triều đình, quan viên xuất thân thư viện Thanh Vân cùng Vạn Quyển ra sức phỉ báng đối với thư viện Bách Xuyên ta, không thể cho bọn họ cơ hội có thể thừa dịp nữa.”
Một giáo tập khác hừ lạnh nói: “Bọn họ có tư cách gì phỉ báng chúng ta, trừ thư viện Bạch Lộc, học sinh Thanh Vân cùng Vạn Quyển, so với chúng ta tốt hơn đến đâu. Theo ta thấy, chúng ta nên mang những việc xấu xa kia của học viện bọn họ cũng giũ ra, để mọi người thấy!”
“Ngu xuẩn!”
Trần phó viện trưởng nhìn hắn một cái, nói: “Các ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra, đây là bệ hạ cố ý, nàng đã sớm bất mãn đối với quan viên Đại Chu đều xuất thân thư viện, nếu là mang Thanh Vân cùng Vạn Quyển cũng kéo xuống nước, chẳng phải là vừa lúc cho bệ hạ đầy đủ lý do?”
Giáo tập còn lại nghe vậy, đều tỉnh ngộ lại.
Bốn đại thư viện ở trên chuyện triều đình chọn quan lại, xưa nay là đứng ở cùng một chiến tuyến, nếu bốn đại thư viện sớm nội chiến, như vậy cao hứng nhất, nhất định là nữ hoàng đã sớm muốn động vào thư viện.
Vô luận là Bách Xuyên, Thanh Vân, hay là Vạn Quyển, bất cứ một tòa thư viện nào trong đó ngã xuống, đều là điều nữ hoàng hy vọng nhìn thấy, nàng càng hy vọng nhìn thấy, là bốn đại thư viện tự giết lẫn nhau.
May mắn có Trần phó viện trưởng nhắc nhở, nếu không bọn họ căn bản không thể nghĩ tới một tầng này.
“Không ngờ được bệ hạ một nữ tử, lại có tâm cơ như thế.”
“Nàng là muốn ngồi xem thư viện nội đấu, dụng tâm hiểm ác.”
“Tuyệt không thể để nàng thực hiện được!”
Trần phó viện trưởng thở dài một hơi, nói: “Thư viện kéo dài đến nay, bên trong quả thực trào ra rất nhiều vấn đề, cái này không phải là bổn ý của thư viện, mấy vấn đề này, thư viện có thể tự mình chậm rãi sửa lại, nhưng nếu để bệ hạ mượn cơ hội nhúng tay, thay đổi bố cục triều đình, chỉ sợ mấy chục năm sau, bốn đại thư viện sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.”
Một g giáo tập lo lắng nói: “Thư viện Thanh Vân cùng Vạn Quyển so với Bách Xuyên chúng ta, vốn cũng không tốt hơn đến đâu, rất dễ dàng tra được những việc xấu xa kia học sinh thư viện bọn họ làm, sợ là chúng ta không động thủ, cũng có người sẽ động thủ .”
Hắn vừa dứt lời, lão giả trông cửa thư viện Bách Xuyên liền vội vàng chạy vào, nói: “Viện trưởng, không xong rồi, Lý Mộ kia lại tới nữa!”
Cửa thư viện Bách Xuyên, trong góc râm mát, Lý Mộ bảo đám người Vương Vũ ở nơi này dựng lên một cái bàn, trên bàn đặt bút mực.
Hắn đưa đến một cái ghế, ngồi đường hoàng ở sau bàn.
Mấy giáo tập từ thư viện Bách Xuyên đi ra, một người cầm đầu nổi giận nói: “Ngươi lại tới nơi này làm cái gì?”
Lý Mộ xoay người, cánh tay đặt lên trên ghế, nói: “Vì quét sạch làn gió bất chính ở Thần Đô, trả dân chúng một bầu trời xanh thẳm, Thần Đô nha khai triển hoạt động xuống phố phá án. Từ hôm nay trở đi, dân chúng muốn báo án, không cần tới đô nha, chỉ cần ở nơi này là được.”
Hết chương 387.