Đại Chu Tiên Lại

Chương 392. Có rắp tâm gì? (1)

Chương 392. Có rắp tâm gì? (1)

Trung tam cảnh là một đường phân thủy của tu hành giả, tu hành giả Tụ Thần cảnh, chỉ có thể thi triển một ít pháp thuật nhỏ gọi gió kéo mù, một khi bước vào Thần Thông, liền có thể tiếp xúc đến thế giới tu hành huyền bí thật sự.
Lý thủy tọa hỏa, nhập thủy ngự phong, thôn đao thổ diễm, tiềm tung nghịch hành, tụ thú điều cầm, đại lực khí cấm, sau khi bước vào Thần Thông, thần thông pháp thuật tu hành giả có thể thi triển gia tăng trên diện rộng, hơn nữa đều có uy lực nhất định, đó là nguồn gốc cái tên cảnh giới thứ tư của đạo môn.
Đến cảnh giới thứ năm Tạo Hóa, thần thông có thể thi triển càng nhiều, uy lực cũng cường đại hơn, có thể dùng ngũ hành độn thuật, định thân biến ảo các thứ, thần thông một giai đoạn này, đã bước đầu có năng lực tạo hóa.
Mà đến Động Huyền, có thể gánh núi ngăn nước, hái trăng sao, bấm ngón tay tính toán, quan sát thiên cơ, biết trước.
Về phần thượng tam cảnh, thì càng cường đại hơn, trước mắt Lý Mộ không đi cân nhắc nhiều những thứ này, thực lực của hắn, là nữ hoàng mạnh mẽ đẩy lên, nếu không nhanh chóng củng cố, sẽ có phiêu lưu rơi xuống.
Tư vị bị cưỡng ép tăng lên cảnh giới, tuy thống khổ, nhưng nếu nữ hoàng có thể thường thường cho hắn một lần như vậy, Tạo Hóa sắp tới có thể mong chờ.
Đêm khuya, Tiểu Bạch bên người đã ngủ, Lý Mộ còn đang củng cố điều tức.
Đột nhiên, một cơn mệt mỏi ập tới, trước mắt Lý Mộ, nữ tử trong mơ xuất hiện lần nữa.
Sau khi thấy bức tranh nữ hoàng, Lý Mộ tự nhiên sẽ không cho rằng, đây là tâm ma của hắn nữa.
Giá mộng chi thuật của cường giả Siêu Thoát, có thể dễ dàng xâm nhập mộng cảnh của người khác, hơn nữa tùy ý dệt, thuật này còn có thể mang ý thức người ta vây ở trong mộng, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Lý Mộ cố gắng để mình trấn định, không thể biểu hiện ra chút khác thường.
Nữ hoàng lấy thuật đi vào giấc mộng gặp lại hắn, tất nhiên là không muốn Lý Mộ nhận ra thân phận của nàng.
Một khi thân phận của nàng bị vạch trần, thẹn quá hóa giận, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Lý Mộ niệm Thanh Tâm Quyết, trấn định chào hỏi với nàng, nói: “Lại gặp mặt rồi.”
Nữ tử nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi tựa như không muốn nhìn thấy ta.”
Lý Mộ vội vàng giải thích: “Không có không có, những ngày ngươi không xuất hiện, ta mỗi ngày đều nghĩ tới ngươi.”
“Nhớ ta?” Nữ tử nhìn Lý Mộ, hỏi: “Nhớ ta cái gì?”
Lý Mộ không tiếp tục đề tài này, nói: “Ta cảm thấy ngươi rất giống một người.”
Nữ tử hỏi: “Người nào?”
Lý Mộ nói: “Nữ hoàng bệ hạ.”
Ở sâu trong ánh mắt nữ tử lần đầu hiện lên một tia bối rối, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi: “Nơi nào giống?”
“Không thể nói rõ, chính là cảm giác giống.” Lý Mộ nói một câu, lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Không, ngươi cùng bệ hạ chỉ là bóng lưng tương đối giống mà thôi, tính cách hoàn toàn khác. Ngươi chỉ biết chơi roi, vừa thù dai vừa nhỏ nhen, bệ hạ lòng dạ rộng lớn, săn sóc thần tử, không chỉ có tặng ta linh ngọc, còn giúp ta tăng lên cảnh giới.”
Nữ tử nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Nàng đối với ngươi tốt như vậy, chỉ là muốn lợi dụng ngươi mà thôi.”
Sắc mặt Lý Mộ trầm xuống, Bạch Ất kiếm biến ảo trong tay, xa xa chỉ vào nàng, nói: “Bệ hạ là người ta kính ngưỡng nhất, ta không cho phép ngươi đối với bệ hạ có bất cứ sự bất kính nào. Ngươi tùy tiện dị nghị bệ hạ, cơn giận này ta không thể nhịn, rút binh khí đi!”
Tuy Lý Mộ luôn ở bên bờ vực nguy hiểm điên cuồng thử, nhưng hắn vẫn bình an vượt qua một đêm.
Cái này được lợi bởi hắn từng cố ý luyện tập, kỹ năng diễn xuất vô cùng cao thâm.
Lý Mộ không biết nữ hoàng bệ hạ vì sao thường xuyên ra vào mộng cảnh của hắn, nhưng bất chấp tất cả, khen nàng là được, nữ hoàng cho dù là lòng dạ hẹp hòi nữa, cũng không có khả năng ghen với chính bản thân.
Họa là từ miệng mà ra, hắn cuối cùng đã hiểu đạo lý này.
Cũng khó trách Mai đại nhân liên tiếp nhắc nhở hắn, phải tôn kính một chút đối với nữ hoàng, xem ra lúc đó, nàng đã biết tất cả, lại nhớ tới nàng khi nhìn thấy “tâm ma” của mình biểu hiện, cũng tất nhiên không kỳ quái thế nào nữa.
Nhớ lại tình huống ở chung với nữ tử trong mơ, Lý Mộ xấp xỉ có thể xác định, nữ hoàng sẽ không làm gì hắn.
Mà hắn cũng không cần lo lắng bị tâm ma quấy nhiễu, trái tim treo lên rốt cuộc có thể đặt xuống rồi.
Đến Thần Đô đã hai tháng có thừa, trải qua không ít chuyện, trong lòng Lý Mộ rất nhớ đối với Liễu Hàm Yên cùng Vãn Vãn, tính chờ sau chuyện thư viện, thì về Bắc quận một chuyến.
Lúc trước cùng Bạch Yêu Vương đi không từ giã, cũng không biết Tô Hòa ở vịnh Bích Thủy thế nào.
Lúc hắn tới Thần Đô nha, trùng hợp nhìn thấy Vương Vũ mang một người trẻ tuổi bộ dáng học sinh áp giải vào đại lao.
Nữ hoàng bệ hạ hôm qua hạ lệnh, mệnh lệnh các nha môn lớn của Thần Đô, nghiêm tra án kiện đề cập học sinh của ba đại thư viện, trừ Thần Đô nha, Hình bộ, Đại Lý tự, Ngự Sử Đài, cũng bắt đầu thụ lí những vụ án này.
Dân chúng Thần Đô, nếu có ai oan khuất, có thể tự tới mấy nha môn này.
Nữ hoàng bệ hạ tự mình hạ lệnh, không có bất cứ nha môn nào dám làm việc thiên tư trái pháp luật, một khi bị điều tra ra, toàn bộ nha môn đều sẽ bị liên lụy.
Thần Đô nha ở trong cảm nhận của dân chúng, so với bất cứ một nha môn nào của Thần Đô cũng công chính hơn, một ít người dân bắt đầu cân nhắc đến đủ loại nguyên nhân, không dám mang oan tình công khai, dần dần, cũng bắt đầu tới Thần Đô nha.
Trương Xuân xử lý xong một vụ án, cảm thán nói: “Học sinh bây giờ là làm sao vậy, nhớ năm đó, lúc chúng ta ở thư viện đọc sách, tiên sinh đối với chúng ta phi thường nghiêm khắc, ai phẩm hạnh không hợp, sẽ bị trục xuất thư viện, lúc này mới qua hai mươi năm, thư viện đã thành chỗ cất chứa những thứ dơ bẩn.”
Văn Đế thành lập thư viện ước nguyện ban đầu là tốt, từ sau khi thư viện thành lập, vượt qua trăm năm, đều ở trong lòng dân chúng có địa vị cực kỳ tôn sùng.
Tuy trăm năm trước, quan viên từ thư viện khác nhau đi ra, đã có hiện tượng kết đảng ôm đoàn, nhưng nơi có người thì có phân tranh, mặc dù là không có bốn đại thư viện, quan viên kết đảng, ở bất cứ thời đại nào cũng là không thể tránh khỏi.
Kết đảng thì kết đảng, lúc đó, tố chất học sinh thư viện, cao hơn xa so với bây giờ.
Bầu không khí trong thư viện thay đổi cùng chuyển biến xấu, là từ thời tiên đế bắt đầu.
Hơn trăm năm trước, khi Văn Đế tại vị, cống hiến cho Đại Chu mấy chục năm hòa bình thịnh thế, hoàng đế sau đó, đều không còn sự anh minh như Văn Đế, lại cũng có thể hưởng thụ thành quả Văn Đế cai trị, chỉ cần quy củ, làm một vị vua gìn giữ cái đã có, không có lỗi đã là có công.
Nhưng đến thời kì tiên đế, tiên đế vì chứng minh mình khác với các đời hoàng đế, đã thi hành rất nhiều chính lệnh.

Hết chương 392.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất