Chương 100: Mộng vỡ nát
Trong bóng đêm, Nguyệt Triêu bay giữa không trung, cách mặt đất hơn vạn trượng.
- Chắc là nơi này rồi. Ài, thật vất vả mới nhìn lén được vị trí của Tôn sư thúc từ mệnh bài.
Lặng lẽ lau mồ hôi, Nguyệt Triêu bắt đầu hạ xuống từ trong mây.
Đợi khi mây mù tản đi, đập vào mắt y là cảnh tượng một vùng chiến trường!
Mặt đất giống như một biển máu, vô số yêu quái gào thét rung trời. Những đám lửa từ những ngọn đuốc bị vứt trên mặt đất không ngừng cháy hừng hực.
Nguyệt Triêu mở to mắt, thấy rõ người đang ở trong vòng vây.
- Tôn… Tôn sư thúc? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Y hoảng hốt đến mức vô thức nắm chặt pháp khí giấu trong ống tay áo.
Đám yêu quái trước mắt y, mặt ai cũng vặn vẹo. Dù cho bọn chúng đang vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn ký gầm thét, lao về phía Khỉ Đá như không muốn sống.
Đây là cơ hội, cơ hội sống sót. Chỉ cần có thể vào thành…
Cảnh tượng lúc này, dùng máy xay thịt để hình dung cũng không đủ!
Đám yêu nơi đây tối đa chỉ có cảnh giới Nạp Thần, thậm chí đến cả món pháp khí cũng không có.
Cho dù ngẫu nhiên có một yêu quái cảnh giới Luyện Thần, nhưng cũng không biết pháp thuật.
Đối với yêu tộc, thứ vũ khí duy nhất của bọn chúng chính là thân thể, là sức bền mạnh mẽ. Bọn chúng không có cách nào hữu hiệu khắc chế Khỉ Đá, nhưng bọn chúng vẫn cố chấp đi tới, cố chấp tiến lên, chỉ vì cơ hội sống sót hư vô vờ mịt kia.
Đối với thế giới này, yêu tộc chỉ là một quần thể thiểu số sống ở biên giới, nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua. Mạng sống của yêu tộc rẻ đến mức có thể dùng để giao dịch.
Trong vòng vây như nước lũ của bầy yêu, Khỉ Đá đã phóng thích triệt để dã tính. Hắn gào thét, tả xung hữu đột, vung vẩy Hành Vân côn càn quét giữa bầy yêu quái.
Thi thể dưới chân hắn càng lúc càng cao thêm
“Chíuuu… Chíuuu… Chíuuu…”
Tiếng xé gió vang lên liên tiếp, là mấy chục mũi tên từ thần xạ thủ kền kền tinh bắn về Khỉ Đá!
Tóm lấy một con yêu quái bên cạnh, Khỉ Đá coi nó như tấm khiên giơ lên cao, nháy mắt thấy được một con nhím với bộ lông là những mũi tên.
Ở bên cạnh Khỉ Đá, liên tiếp có mấy con yêu quái quái cũng trúng tên ngã xuống đất. Đám yêu quái xung quanh nhìn thấy thế thì hoảng sợ tản ra.
- Khụ khụ… khốn khiếp… khụ khụ…
Khỉ Đá nuốt nước bọt, thở hổn hà hổn hển. Khóe miệng hắn trào ra máu.
Hắn cầm Hành Vân côn, cười cười nhìn lũ yêu ở xung quanh.
Trên trán Khỉ Đá, gân xanh nổi lên khiến gương mặt hắn trông rất đang sợ.
Cánh tay của hắn bị chém một đao, tuy vết cắt không sâu, nhưng đang chảy máu.
Vai trái bị Lang Nha bổng nện trúng, thương thế không rõ, nhưng chỉ cần vừa động là sẽ đau nhức.
Đùi hắn hơi mất tri giác, hình như là bị trúng độc.
Một giọt máu tươi chảy xuống từ trên trán, rơi vào trong mắt của hắn.
Khỉ Đá cắn răng, hung dữ nhìn chằm chằm vào lũ yêu. Hắn dường như đang cười, nụ cười vô cùng quỷ dị.
- Tự giết lẫn nhau… Ha ha ha ha, tốt, tốt, rất tốt! Hôm nay gia gia ta sẽ chơi với các ngươi đến cùng!
Tiếng cười thê lương như gợn sóng khuếch tan ra xung quanh, đồng thời cũng kích thích tâm thần bọn yêu quái.
Quân đoàn thần xạ thủ ở trên trời đã lắp xong tên. Bọn chúng chỉ chờ Khỉ Đá sơ hở là sẽ cho hắn một kích trí mạng.
Lũ yêu quái trên mặt đất lùi lại hơn một trượng, nhưng vẫn không cam lòng, giơ vũ khí sẵn sàng để chờ đợi vòng xung kích tiếp theo.
...
- Tốt! Tốt!
Trên tường thành Ác Long, Ác Giao hô to rồi đứng lên, mặt mày hớn hở, vỗ tay nói:
- Phấn khích, ha ha ha ha, phấn khích! Không tồi!
Nhìn thi thể chất đống trên mặt đất, Ác Giao có chút thổn thức nói:
- Tuy tổn thất khá nhiều tiền nhưng đáng giá. Ha ha ha ha. Đúng không?
Ác Giao nghiêng đầu sáng bên cạnh, nhìn nai yêu tướng, nói:
- Thấy thế nào? Thực lực kìa! Ha ha ha ha. Cảnh giới Nạp Thần đã có thực lực như vậy, thật hiếm có à. Ha ha ha ha!
Con nai xấu hổ cúi đầu:
- Thuộc hạ không bằng.
...
- Đây là…
Nguyệt Triêu mồm há hốc:
- Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Nếu tiếp tục như thế…
...
Ở phía xa, một đội ngũ bắt đầu xuyên qua giữa vòng vây.
Lúc này, đám yêu đều đang tập trung hết sự chú ý mà điên cuồng công kích khỉ đá, nên đội ngũ bất ngờ tấn công như vậy lại nhận được hiệu quả không tưởng.
Chẳng qua một tiểu độ ngũ như vậy chỉ giống như một cục đá ném xuống mặt hồ, tạo một chút gợn sóng chứ chẳng thể nào thành gió bão.
Dưới sự hô hoán và kích động của bọn yêu quái, một vòng tấn công mới lại tiếp tục.
Bọn yêu tinh gầm thét như điên dại, lại lao về phía Khỉ Đá.
Đồng thời mấy chục mũi tên phá không bay đến một cách loạn xạ.
Khỉ Đá nhấc chân định tiến lên, nhưng chân trái của hắn đã không còn hoạt động được nữa. Một cái con sói tinh khiến hắn suýt chút nữa ngã xuống đất.
- Không xong!
Đúng lúc này, mưa tên phá không đến lại tựa như bắn trúng một bức tường vô hình, toàn bộ gãy thành hai nửa.
Khỉ Đá bỗng cảm thấy đùi nhẹ hẳn đi.
Một con côn trùng có cánh bay đậu xuống vai Khỉ Đá.
Ta không thể hiện thân, nếu không Ác Giao nhất định sẽ xuất thủ.
- Là cô sao?
Khỉ Đá bất ngờ.
- Không phải ta thì còn có thể là ai? Ngươi là đồ ngu ngốc! Đầu óc của có bệnh sao? Dựa vào cái gì mà liều mạng cứu những tiểu yêu này? Ngươi có biết là sẽ liên lụy ta hay không? Gặp phải ngươi thật là việc xui xẻo nhất cuộc đời ta!
- Càm ơn cô… Dương Thiền.
Một trận ẩu đả sinh tử lại bắt đầu.
...
Nguyệt Triêu do dự, thò tay vào trong áo để sờ tập thư mà Phong Linh nhờ gửi. Y nuốt một ngụm nước bọt rồi hóa thành một con côn trùng có cánh ẩn vào giữa ánh trăng.
...
Trong bầy yêu đông nghịt như biển lớn, còn Khỉ Đá giống như một hòn đảo đơn độc.
Mũi tên từ trên không đã không bắn tới hắn được nữa, máu tươi từ miệng vết thương cũng đã ngừng.
Hắn như đã hóa thân thành ma thần. Hắn gầm thét, giận dữ lao về phía trước.
Dưới sự trợ giúp của Dương Thiền, không con yêu quái nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Thế nhưng càng lúc lại có càng nhiều yêu quái biết tin mà tập trung về đây. Phần thưởng quá mê người, toàn bộ bình nguyên đều sôi trào.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Ác Giao ngồi ngay ngắn trên tường thành, vuốt râu rồng, nghi ngờ nhín về phía Khỉ Đá.
- Cảnh giới Luyện Thần? Không phải… Hình như trên người hắn có bảo vật gì đó? Ừm… Điều này cũng không quá kỳ quái. Chắc sư phụ của hắn cũng là một vị tiên nhân nào đó. Cũng tốt! Như thế giá vé ngồi xem mới đáng, ha ha ha ha. Ngươi thấy ta nói đúng không?
Kịch liệt chém giết, rốt cuộc Khỉ Đá cũng tụ hội được cùng nhóm lão Bạch Viên.
- Các ngươi ra ngoài làm gì?
- Chúng ta không thể đứng nhìn ngươi chiến đấu một mình!
- Đám ngu ngốc này! Ha ha ha ha! Muốn cùng chết sao?
- Cùng chết… Cũng tốt!
Lão Bạch Viên bỗng nhiên nói.
Lập tức tất cả mọi người đều cười.
Vòng vây càng lúc càng bị thu hẹp lại khiến đội ngũ của Khỉ Đá càng thêm gian nan, nhưng ai cũng cười ha ha.
- Giết!
Tất cả mọi người giơ cao binh khí lao về phía biển yêu quái.
...
- Ôi chao! Thật sự cảm động! Máu tươi lại hòa với hữu tình nha! Ha ha ha ha!
Ác Giao ngồi ở đầu tường, đón gió Bắc, cười quỷ dị:
- Ta thích nhất những chuyện vừa thê lương vừa đẹp đẽ. Tốt nhất là chết vài nhân vật nữa thì mới lưu truyền rộng rãi được. Chậc chậc chậc, Tấn Chi, nhớ kỹ từng câu nói của bọn chúng đi nhé, ha ha ha ha. Sau này viết xuống thành kịch để xem lại.
...
Đội ngũ của Khỉ Đá dần dần bị biển yêu bao phủ.
Giữa lúc máu nhuộm mọi nơi, hắn nhìn thấy Đoản Chủy trúng tên rơi xuống, nhìn thấy Lão Ngưu bị đẩy ngã rồi bị giẫm đạp, nhìn thấy lão Bạch Viên chỉ còn một cánh tay nhưng vẫn điên cuồng chém giết, thấy Lữ Thanh bám chặt trên người một con yêu quái, cắn lấy lỗ tai của nó…
Hắn nhìn thấy một con tiểu yêu quen thuộc bị đao kiếm lạnh lẽo chém thành từng mảnh nhỏ…
Hắn nhìn thấy từng đôi mắt khóc trong đêm đen tuyệt vọng…
Hắn nhìn thấy tất cả, nhìn từng giấc mộng bé nhỏ đến đáng thương là sống sót, ở trong nháy mắt bị hiện thực nghiền thành bụi phấn.
Ánh mắt của hắn dần mờ đi. Lúc này, hắn cười như một kẻ ngốc.
- Kiếp sau đầu thai, thành cái gì cũng tốt, nhớ kỹ đừng tiếp tục làm yêu.
Khi thế giới này bắt ngươi phải đối mặt với hiện thực tàn khốc chỉ có máu và nước mắt, thì việc ngươi có thể làm chính là cầm lấy vũ khí của mình, chiến đấu đến cùng.
Hoặc là kiêu ngạo sống tiếp, hoặc là chết trong bi tráng.
Trong màn đêm lạnh như băng, một con khỉ tuyệt vọng hét lên như một kẻ điên, chỉ biết dùng toàn lực vung Hành Vân côn một cách vô thức giữa máu tươi và những tiếng kêu thét không ngừng.
Một con, hai, ba con, năm con, mười con, trăm con… Đến cuối cùng, hắn cũng không thể nhớ rõ chính mình đã giết bao nhiêu đồng loại nữa.
Từng gương mặt vặn vẹo khắc thật sâu vào trong tâm trí hắn, giống như ác mộng không thể xua tan, khiến hắn càng thêm điên cuồng.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng vẫn không ai có thể tới gần hắn, và không ai có thể ngăn cản hắn. Mỗi con yêu tinh đứng trước mặt đều bị hắn giẫm đạp dưới chân.
Sức mạnh của hắn hình như không bao giờ cạn kiệt. Bất luận bị thương nặng đến thế nào hắn vẫn cứ đứng thẳng.
Loan đao chém vào một bên vai của hắn.
Một chiếc Lưu Tinh chùy đập thẳng vào giữa lưng hắn.
Một thanh trường thương đâm xuyên qua bụng hắn.
...
Thế nhưng hắn vẫn chiến đấu, vẫn ương ngạnh chiến đấu không ngừng nghỉ một chút nào.
Cho đến khi trên người hắn đã che kín vết thương, bộ lông ướt đẫm máu tươi. Cho đến khi hắn không còn chút sức lực nào nữa. Hắn dựng Hành Vân côn ở bên cạnh, đơn độc đứng trên đống thi thể chất đầy như núi.
Trái tim hắn đập kịch liệt, máu tươi chạy rần rật khắp các kinh mạch, tay run run, rốt cuộc hắn không cầm nổi Hành Vân côn nữa.
Có lẽ chỉ cần thêm một vòng đột kích, lại thêm một vòng xông lên là sẽ…
Nhưng tất cả chỉ là “có lẽ”.
Tất cả yêu quái đều hoảng sợ nhìn hắn. Ý chí chiến đấu của bọn chúng đã bị trận chiến lâu dài, màn đêm màu máu này bào mòn không còn gì nữa. Giờ đây bọn chúng chỉ cảm thấy sợ hãi.
Lui lại từng bước từng bước một.
Bọn chúng sẽ không bao giờ tin tưởng chữ “có lẽ” hư vô mơ mịt kia nữa.
Khỉ Đá nhìn biển yêu quái sợ hãi đang chầm chậm lui lại thì cười:
- Dương Thiền… Xin lỗi, liên lụy… cô. Khụ khụ. Xin lỗi… Ta chính là một kẻ ngu…
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng gã, lại càng khiến đám yêu quái sợ hãi lui lại nhanh hơn.
- Đừng nói nữa.
- Xin lỗi… Ta chỉ sợ… không thể tiếp tục giao dịch với cô nữa rồi. Khụ khụ khụ…
- Ta bảo ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Ngươi không hiểu sao? Ngươi không hiểu sao?
Linh lực đã cạn kiệt, nàng đã không thể thi triển ra pháp thuật gì để cầm máu cho Khỉ Đá nữa.
Hiện giờ, nàng cũng chỉ là dựa vào ý chí mạnh mẽ mới không hiện ra nguyên hình.
Dương Thiền chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày, dù mình dùng cạn kiệt toàn bộ linh lực cũng không có cách nào khiến thân thể kia ngừng chảy máu.
Nàng muốn khóc, thế nhưng côn trùng không có nước mắt.
- Thực lòng xin lỗi cô…
Không có tiếng trả lời.
Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua đám mây phía chân trời, xua tan đi bóng tối.
Trong vầng sáng ấy, hắn cũng từ từ mất đi ý thức…