Chương 92: Bất đồng
Bước khỏi cung điện, rời khỏi thành Ác Long cũng là lúc mặt trời sáng rọi nhất.
Khỉ Đá nhìn dòng người hối hả trên đường. Tâm trạng của hắn vẫn không thể vui vẻ trở lại.
Hắn cảm thấy nơi đây không nên gọi là đầm Ác Long, cũng không phải thành Ác Long, hẳn nên gọi là đầm lầy Ác Long mới phải. Căn bản nơi đây chính là một cái hố bẫy sâu không thấy đáy.
Hắn đã hiểu rõ tất cả mọi thứ. Ác Giao có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn.
Tu vi của hắn kém Ác Giao rất nhiều nên không thể xác định y mạnh đến trình độ nào. Nhưng hắn chắc chắn rằng y chưa thể đạt đến cảnh giới có thể không cần sợ Thiên Đình để tự thành một lãnh địa độc lập.
Trường hợp y che giấu thực lực cũng không thể xảy ra được.
Phải biết rằng Thiên Đình xuất quân đánh tới, cho dù y có thể tự mình đánh thắng, thì cũng không thể bảo vệ được thành Ác Long chu đáo như thế.
Khỉ Đá đã để ý kiến trúc xa hoa ở đây. Nơi này chưa hề chịu tổn hại của chiến tranh.
Dưới tình cảnh như vậy, Ác Giao lại thể hiện thái độ “không thích cùng quá nhiều người giao tiếp”, còn muốn thủ lĩnh của các địa bàn bên ngoài thành tự đánh giết lẫn nhau… Phải biết rằng, khi có chiến tranh, đó đều là thuộc cấp của y!
Đây là cách làm của thành chủ một tòa thành đang trong tình trạng nguy hiểm hay sao?
Rõ ràng, chính mình và bầy yêu tinh đã nhảy vào một cái hố to. Cái hố này có thể là do chính Ác Giao đào, nhưng cũng có thể là y hợp tác với Thiên Đình làm thế.
Mà sự thật là như thế nào cũng không còn quan trọng nữa vì chính hắn cũng đã nhảy vào trong đó.
Hay ta lập tức rời khỏi chỗ này? Khỉ Đá đột nhiên nảy ra ý định.
Khi Khỉ Đá trở lại nơi đóng quân, bầy yêu nhìn thấy hắn vẫn khỏe mạnh thì lập tức nhảy nhót, hoan hô.
Bầy yêu chắc đều đang nghĩ rằng hắn đã được Ác Giao triệu kiến và đã được thừa nhận.
Chúng nó nghe đồn rằng nếu Ác Giao coi trọng ai thì người đó sẽ được y che chở và trở thành cư dân trong thành…
Thế nhưng Khỉ Đá biết rõ sự thật không phải như vậy.
Ác Giao nói rất dễ nghe. Y nói Khỉ Đá là thủ lĩnh của khu vực này, nhưng lại không quên cộng thêm ý “ngầm thừa nhận”.
Là ngầm thừa nhận mà không phải chính thức.
Y còn đặc biệt nhấn mạnh Khỉ Đá có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng tất cả đều phải dựa trên “danh nghĩa cá nhân”.
Nói trắng ra là y không hề hứa hẹn gì cả. Bây giờ nếu như một con yêu tinh khác giết chết Khỉ Đá thì hẳn y cũng sẽ nói những lời y hệt như vậy với kẻ đó.
Lần gặp mặt này, Ác Giao chỉ muốn nhìn một chút con yêu quái giết chết cá sấu tinh mình đã “ngầm thừa nhận” là dạng người như thế nào.
Bầy yêu vẫn đang nhảy nhót, hoan hô cuồng nhiệt. Đoản Chủy chen tới trước mặt Khỉ Đá rồi nắm lấy tay hắn là hỏi:
- Thế nào? Thế nào? Có phải là cho ngươi vào thành ở không?
Lão Ngưu cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá biết rõ việc này đối với yêu quái là hấp dẫn quá lớn. Dù cho chỉ là một hy vong mỏng manh, nhưng cũng đã khiến bọn họ cực kì hưng phấn.
Khỉ Đá có thể cho bọn họ một chút hy vọng đó sao?
Không! Không ai cho họ ánh sáng hy vọng ấy cả. Nơi đây chỉ có đêm đen. Không có cách nào để xua hết màn mây đen kia cả.
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Những ánh mắt ẩn chứa sự mong đợi đến cháy bỏng.
Hắn chợt nhận ra, hóa ra bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy là một chuyện vô cùng dày vò, vô cùng khó chịu.
Nhưng đối với bầy yêu đang vô cùng mong chờ câu trả lời của hắn, cảm giác đó không phải là dày vò hay sao?
Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ rất lâu, đến tận khi nụ cười của bầy yêu chậm rãi biến mất. Lúc này Khỉ Đá mới nhìn lão Bạch Viên, khẽ nói:
- Chúng ta họp một chút đi.
Khỉ Đá nói xong rồi lập tức quay người đi.
Lão Bạch Viên hiển nhiên đã ý thức được điều gì nên vội vã giải tán đám tiểu yêu. Đoản Chủy chống gậy, tập tệnh đi sát tới Khỉ Đá hỏi:
- Rốt cuộc y đã nói gì với ngươi?
Khỉ Đá quay đầu lại, nhưng không trả lời Đoản Chủy mà chỉ nhìn về phía Lão Ngưu và Đại Giác, nói nhỏ:
- Hai người các ngươi cũng tập trung lại đây đi.
Khỉ Đá đi vào bên trong một căn lều vải hình tròn vừa mới dựng lên. Năm con yêu quái ngồi thành một vòng tròn.
- Rốt cuộc y đã nói gì với ngươi?
Đoản Chủy vẫn hỏi lại câu cũ, ánh mắt khẩn thiết.
- Y nói… cá sấu tinh chết rồi nên ta phải thay thế vị trí của nó, trở thành thủ lĩnh ở đây. Cá sấu tinh chính là người của y, do y sắp xếp để quản lý yêu quái khu vực này.
- Tốt quá!
Bốn con yêu quái lập tức cùng hoan hô, nhưng rất nhanh chỉ còn lại tiếng cười của Đại Giác.
Ba con yêu quái khác hiển nhiên đã nhận ra gì đó nên đều ngây ngẩn cả người.
Đoản Chủy trợn mắt thật to, có chút không dám tin hỏi lại:
- Cá sấu tinh là thủ lĩnh nơi này? Ngươi giết người của y, y không làm khó dễ ngươi mà còn cho phép ngươi thay thế cá sấu tinh để trở thành thủ lĩnh nơi này… Chuyện này hình như có chỗ nào đó không đúng nhỉ?
Nói xong, Đoản Chủy sờ cằm suy tư.
Lão Ngưu có chút chần chừ nói:
- Có lẽ phong tục nơi này là như vậy. Ở những nói tập trung nhiều người, mạnh được yếu thua. Có lẽ…
- Không.
Lão Bạch Viên trực tiếp phản đối.
- Coi như là cổ vũ cạnh tranh thì cũng sẽ không thể mặc kệ giết chóc. Dù sao tòa thành này đang ở trong thời kì chiến tranh. Làm thế khác nào cổ vũ nội loạn.
Khỉ Đá hơi nhếch khóe miệng, cười đầy trào phúng nói:
- Y còn cổ vũ ta đi săn giết thủ lĩnh khu vực khác, rồi thôn tính, sát nhập địa bàn của chúng.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại như sấm sét giữa trời quang.
Ba con yêu tinh hơi hơi run run cơ thể.
- Lại… khuyến khích ngươi đi giết thủ lĩnh khu vực khác? Y muốn làm gì vậy?
Đoản Chủy trợn trừng hai mắt, giọng nói có chút run rẩy.
Khỉ Đá không hề trả lời mà chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.
Cả ba con yêu quái đều nghĩ đến một điều vô cùng đáng sợ.
Đoản Chủy chôn đầu vào giữa hai đầu gối. Lão Bạch Viên như người mất hồn. Lão Ngưu biểu cảm cứng đờ. Chỉ có Đại Giác hết nhìn người này rồi lại đến người kia nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngoại trừ Đại Giác, cả ba con yêu còn lại đều đang có cùng một suy nghĩ. Tối hôm qua bọn họ không phải là chưa nghiên cứu thảo luận vấn đề này khi Khỉ Đá không ở đây. Chắc bọn họ cũng đã suy đoán rất nhiều thứ rồi.
Bây giờ chỉ là bọn họ được chứng thực những suy đoán đó mà thôi. Suy đoán khó xảy ra nhất lại chính là sự thật.
Nếu ở hoàn cảnh của bọn họ, cả ba đều là những yêu quái vô cùng anh dũng trên chiến trường thì sẽ hiểu sự tuyệt vọng của bọn họ bây giờ. Trả giá, hy sinh, chán nản, cửu tử nhất sinh, đi qua suốt bao nhiêu chẳng đường chỉ để nhận lấy một sự thật như vậy.
Điều này chỉ có thể oán vì bọn họ ngốc, chỉ có thể oán do bọn họ yếu.
Khỉ Đá thở dài rất lâu rồi nói:
- Ta tin các ngươi đều là người thông minh. Mọi dấu hiệu trước đó đều sẽ chứng thực cho sự thật này. Bây giờ mọi người bỏ phiếu để quyết định xem chúng ta sẽ tiếp tục như nào đi.
- Ta vẫn không hiểu chuyện gì à!
Đại Giác nói to.
Gã còn chưa nói xong đã bị Lão Ngưu đá một cái:
- Cút! Con mẹ nó, từ sau ngươi không cần tham gia họp kín nữa!
- Vì sao ta không cần phải tham gia.
Đại Giác gào to.
- Ngươi tham gia thì giúp được gì! Lần nào không ngủ gật thì lại quấy rối!
- Cái gì cơ? Ngươi dám nói ta tham gia là vô dụng?
- Ta nói thế đấy, thì sao? Ngươi chỉ là một con tê giác không có não!
- Câm miệng hết cho ta!
Khỉ Đá quát lớn. Hai con yêu đang muốn đánh nhau lập tức an tĩnh lại.
- Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh. Các ngươi cảm thấy chúng ta chưa vẫn chưa đủ phiền phức hay sao?
Đoản Chủy nói lạnh như băng, đoạn đứng lên,nhìn qua cánh cửa sổ chế tạm từ cành cây, nhìn ra vô số căn lều ở bên ngoài.
Bây giờ, ở trong lãnh địa, đám tiểu yêu vẫn đang hưng phấn vì mong đợi một thứ gọi là “tin tức tốt”. Trong lều vải không khí vẫn lặng như tờ.
Rất lâu sau, lão Bạch Viên do dự đề xuất:
- Nếu nơi đây là cạm bẫy… Chúng ta… Có lẽ chúng ta…
Lão không có nói tiếp. Có lẽ chính lão cũng không biết phải nói gì, mở miệng chẳng qua là cảm thấy mình nên đề xuất cái gì đó mà thôi.
Khỉ Đá tiếp tục thở dài. Hắn nói tiếp lời:
- Ta cảm thấy chúng ta nên lập tức rời khỏi chỗ này là cách tốt nhất.
- Không!
Đoản Chủy lập tức rống lên. Gã vẫn đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về mọi người, lấy tay che mặt, thở hổn hển:
- Chúng ta rất vất vả mới tới đây. Không thể cứ như vậy đã bỏ đi! Nơi này có thể là cạm bẫy, nhưng… Có lẽ… Ta cảm thấy chúng ta nên điều tra kĩ hơn một chút… Có lẽ đó là một cơ hội… Một cơ hội cũng nên!
Gã đã có chút bối rối. Lời nói của gã giống như đang cố thuyết phục chính mình.
- Y muốn chúng ta tự giết lẫn nhau.
Khỉ Đá nhắc nhở.
Đoản Chủy quay đầu, run rẩy ngồi xuống. Tâm trạng của gã hơi kích động, mắt không dám nhìn thẳng Khỉ Đá mà cúi đầu nói:
- Coi như là tự giết lẫn nhau thì cũng không phải chúng ta tự giết lẫn nhau. Chúng ta chưa chắc đã giết được thủ lĩnh của các khu vực khác. Tóm lại, ta không tán thành việc rời đi.
- Ta đồng ý với Đoản Chủy.
Lão Ngưu chậm rãi giơ tay lên nhưng cũng không dám nhìn Khỉ Đá. Gã dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào người lão Bạch Viên ngồi cạnh.
- Việc này…
Lão Bạch Viên như người trong mộng bị đánh thức. Lão nhìn Khỉ Đá, rồi lại nhìn Đoản Chủy. Lão muốn nói chuyện nhưng đã bị Đoản Chủy cắt ngang.
- Để tới đây, rất nhiều tiểu yêu đã chết. Nếu như rời đi, khẳng định không có ai đồng ý. Dù cho phải đi cũng sẽ chỉ có mấy người chúng ta. Bầy tiểu yêu chắc chắn sẽ ở lại. Hơn nữa, chúng ta nhận ra đây là cạm bẫy thì những tên thủ lĩnh ở khu khác chưa hẳn đã không biết điều này. Vì sao bọn chúng vẫn ở lại đây? Không những thế còn vẫn nghe lệnh Ác Giao. Nếu như nơi này là cạm bẫy, vì sao đã rất lâu rồi nhưng vẫn không có tin tức truyền ra bên ngoài?
Đoản Chủy liếc lão Bạch Viên. Gã nắm tay càng ngày càng mạnh, nói chậm:
- Đây là những việc chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng.
Lão Bạch Viên im lặng rất lâu, đột nhiên giơ tay, nói:
- Ta… Ta tán thành đề nghị của Đoản Chủy
- Đã xong.
Khỉ Đá cười nhẹ:
- Vậy là ba trên năm phiếu đồng ý. Chúng ta làm như thế đi.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy những con yêu quái này, kể cả bầy tiểu yêu bên ngoài, chính là gánh nặng, một gánh nặng mệt mỏi.
- Bây giờ, chúng ta phải tìm hiểu như thế nào?
Lão Ngưu hỏi.
Đoản Chủy hít sâu hai cái để lấy dũng khí. Gã ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt khỉ đá, nói chậm:
- Ác Giao muốn chúng ta giết thủ lĩnh nơi khác đúng không? Chiều muộn hôm nay, chúng ta sẽ đi tìm hiểu tình thế ở xung quanh. Buổi tối chúng ta sẽ bắt mấy cái thủ lĩnh của khu vực khác để hỏi một chút!