Chương 13: Đến phố cổ mua chu sa 1
Từ đầu đến cuối, Tô Cẩm đều vô cùng bình tĩnh.
Sau khi hai người lên xe, Diêu Nguyệt cẩn thận hỏi: “A Cẩm, con nói Từ gia sẽ phá sản à? ” Tô Cẩm: “Đúng vậy, Từ Thừa Phong tâm thuật bất chính. ”
Từ phu nhân không phải thứ tốt gì, mà vị Từ tiên sinh kia, cũng chẳng phải là người tốt gì cả.
Nếu không thì sao lại có câu không phải người một nhà, không vào chung một cửa đây? Diêu Nguyệt chợt bừng tỉnh hiểu ra: “A! A Cẩm, vậy là lần đầu tiên khi con nhìn thấy Từ Thừa Phong là đã nhìn ra rồi sao? ” Cho nên mới có thể nhắc nhở Tô Chính Quang, không nên hợp tác với ông ta.
Tô Cẩm: “Ừm. ”
“Vậy tại sao lúc đó con lại không nói? ” Diêu Nguyệt khó hiểu hỏi.
Tô Cẩm: “Ông ấy không trả tiền xem quẻ cho tôi, tại sao tôi phải nói mấy điều này cho ông ấy? ” Diêu Nguyệt: “. . . ”
Được, bà ấy hiểu rồi.
Chỉ là cảm giác thế giới này có chút huyền huyễn, sáng nay bà ấy còn cảm thấy đầu óc Tô Cẩm có vấn đề, thế mà không đến một ngày, nhận thức của bà ấy đã bị lật đổ rồi.
Tô Cẩm đưa một danh sách cho Diêu Nguyệt: “Tôi muốn mua mấy thứ này, nên đi đâu mới mua được? ” Diêu Nguyệt nhìn sơ qua một chút, thăm dò hỏi: “A Cẩm, trước tiên chúng ta đi tới trung tâm thương mại mua điện thoại di động với mấy đồ dùng sinh hoạt gì đó liệt kê ở phía sau danh sách đã, rồi sau đó mới đi mua thứ chu sa này được không? ” Tô Cẩm nhìn bà ấy không nói gì.
Diêu Nguyệt giải thích: “Bởi vì mấy thứ chu sa này tương đối khó mua, còn mấy thứ liệt kê phía sau danh sách đều là đồ dùng hàng ngày, mua rất dễ. ”
Tô Cẩm: “Được. ”
Diêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Trước tiên hai người đi tới trung tâm thương mại mua điện thoại di động và đồ dùng sinh hoạt, sau đó lại đi mua chu sa.
Tựa như Diêu Nguyệt nói, những thứ này quả thật rất khó mua.
Cuối cùng nhờ có một vị chủ tiệm nhắc nhở, bọn họ mới biết mua mấy thứ vật dụng như chu sa này phải đi tới một con phố cổ ở Thanh Thành mới có thể mua được.
Diêu Nguyệt đi theo Tô Cẩm đến phố cổ, để tài xế ở lại chờ bên ngoài phố cổ.
Hai người đi bộ qua đó.
Đến lúc này Diêu Nguyệt mới phát hiện, mình phảng phất như đã mở ra một thế giới mới.
Con phố cổ này không giống với những nơi mà bà ấy đã gặp trước đây, nơi này không chỉ cổ kính mà còn rất có ý vị, hơn nữa hai bên đường cũng bày đầy sạp hàng.
Nhưng những quầy hàng này đều là một ít sạp bói hoặc là đồ cổ, hoặc là các loại đồ vật kỳ lạ cổ quái, đều là những thứ mà bà ấy chưa từng thấy qua.
Diêu Nguyệt ráo riết đi theo phía sau Tô Cẩm, giống như một người chưa từng thấy qua thế giới.
Nhìn đến chỗ nào bà ấy cũng nhìn với vẻ hiếu kỳ.
Tô Cẩm bước vào một cửa hàng.
Liếc mắt một cái liền thấy được trong cửa hàng bày đầy các loại hàng hóa mà Đạo gia cần.
Cô trực tiếp đưa danh sách qua.
Ông chủ cửa hàng nhìn danh sách xong, liền bắt đầu lấy đồ cho Tô Cẩm.
Chu sa, giấy vàng, từng thứ một được ông ta đặt ở trên quầy.
Tô Cẩm đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn loại chu sa thượng phẩm, giấy vàng cũng thế. ”
Ông chủ cười hiền từ: “Cô bé à, đây là chu sa tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi rồi đấy. ”
Tô Cẩm vươn tay cướp lại danh sách trong tay ông ta, sắc mặt lạnh như băng: “Rõ ràng chu sa này của ông là đồ giả, còn giấy vàng này cũng là đồ thứ phẩm.
Nếu đã bán mấy thứ này, lại mở cửa hàng, lại còn làm giả bán giả nữa sao? ” Ông chủ biến sắc: “Thì ra là người trong nghề à, là tôi mắt kém rồi. ”
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chu sa và giấy vàng có vấn đề, ông chủ không dám chậm trễ nữa.