Chương 47: Ngày khai trương bị xem như trò cười 1
Sở Lâm và Lục Chi Ninh nói chuyện cũng không quá vui vẻ, anh ta hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Tô đại sư là rất rất lợi hại đấy! Người phàm không hiểu được sự lợi hại của cô ấy đâu! Lục Chi Ninh bị cúp điện thoại: “? ” Thằng ranh con này ngay cả điện thoại của mình mà cũng dám cúp sao? Thật đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi! Có điều, Lục Chi Ninh cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, nhưng anh ta lại không nói ra được không đúng chỗ nào.
Một lúc sau, Lục Chi Ninh đã nghĩ thông suốt.
Dù sao thì anh ta cũng sắp đi tới Thanh Thành, nếu đến kịp, nói không chừng buổi sáng ngày mai anh ta đã có thể tới đó liếc mắt xem thử Huyền Thanh quán khai trương thế nào.
Lần này đi Thanh Thành, một là bởi vì nhà họ Sở xảy ra chuyện, cha mẹ anh ta không yên tâm về Sở Lâm nên bảo anh ta đến đó xem một chút.
Hai là bởi vì hiện tại Nguyên Tam gia cũng đang ở Thanh Thành, vừa vặn tới đó gặp anh nói một vài chuyện.
Về phần mấy chuyện mơ hồ mà Sở Lâm nói kia, nhất định anh ta phải vạch trần mới được! Ngoại trừ Nguyên Tam gia giúp Tô Cẩm tuyên truyền, ở bên phía Diêu Nguyệt giúp tuyên truyền cũng có hiệu quả không nhỏ.
Chỉ có điều, hiệu quả tuyên truyền cũng có hơi khác so với Nguyên Tam gia quảng cáo…Phần lớn những người trong đám bạn bè của Diêu Nguyệt đều là phu nhân nhà giàu hay tiểu thư thiên kim gì đó.
Mấy người đó vừa nhìn thấy Diêu Nguyệt tuyên truyền về đạo quán, lập tức không nhịn được cười.
Lấy Chu phu nhân dẫn đầu, tạo một nhóm kín để một đám quý phu nhân ở trong này bàn tán chuyện đầu óc Diêu Nguyệt không được bình thường.
Vị Chu phu nhân này chính là người đi cùng phu nhân nhà họ Từ đến nhà họ Tô gây chuyện, chỉ có điều tình huống sau cùng lại là bà ta cả người chật vật chạy đi.
Cho nên Chu phu nhân bắt lấy cơ hội này liền nghĩ cách báo thù, muốn hung hăng dẫm chân lên Diêu Nguyệt! Còn có đứa con gái riêng của Diêu Nguyệt nữa, con nhóc tai họa Tô Cẩm kia! Sau khi Chu phu nhân mở miệng, những người khác rối rít nói hùa theo.
“Tôi thấy chứ, có thể Diêu Nguyệt mất trí luôn rồi. ”
“Bà ta lại đi theo cái đứa con gái riêng nhặt được kia để chơi đùa, bây giờ xem ra mặt mũi nhà họ Tô đã mất hết sạch. ”
“Không phải sao, có ai mà lại mở đạo quán ngay trong sân biệt thự nhà mình chứ, lại còn mở quầy hàng đoán mệnh nữa.
Thật khiến người ta phải cười rụng răng mà. ”
“Mọi người xem này, trên này còn ghi rõ thời gian khai trương nữa, chính là buổi sáng ngày mai.
Mấy chị em, đúng lúc chúng ta không có việc gì làm, không bằng cùng đến xem thử đi? ” “Nếu chẳng may quầy hàng đoán mệnh của vị Tô tiểu thư kia không có ai vào xem, chúng ta cũng có thể bù vào cho đủ số…” “Ha ha, tôi thích náo nhiệt nhất đấy…” …Chu phu nhân vừa đếm thử, thấy phải có tới mười mấy chị em cùng muốn đi xem náo nhiệt.
Bà ta lập tức cười đến không ngậm được mồm.
Nhiều người như vậy, sau này thanh danh của Diêu Nguyệt ở trong giới, cũng coi như bị hủy! Một người thì đầu óc không bình thường, một người thì giả danh lừa bịp.
Chậc, nhà họ Tô xem ra mất hết thể diện rồi.
Chu phu nhân chỉ nghĩ tới đó thôi là đã thấy vui như tết.
…Đêm nay, ở Thanh Thành có không ít người bận không ngừng nghỉ.
Có người vì ngày mai có thể giẫm lên Tô Cẩm Diêu Nguyệt mà vui vẻ.
Còn có người vì ngày mai có thể đi tham dự buổi khai trương của Huyền Thanh quán mà vui vẻ, đây chính là đạo quán mà đích thân Nguyên Tam gia tuyên truyền đấy! ! ! Ngày hôm sau.
Tô Cẩm dậy sớm.
Diêu Nguyệt cũng kéo Tô Chính Quang thức dậy.
Tô Chính Quang ngáp một cái, lập tức tinh thần trở nên phấn chấn: “Này, đêm qua anh ngủ rất ngon! Đã lâu rồi anh không có cảm giác thoải mái như vậy. ”
Diêu Nguyệt liếc mắt nhìn ông ấy, đây còn không phải là bởi vì bà ấy đã đặt tấm bùa an thần ở dưới gối ông ấy sao? Bằng không thì vì sao mà ông ấy có thể ngủ một giấc an ổn như vậy chứ? “Hôm nay là ngày đạo quán khai trương, anh không được cản trở đấy! ” Diêu Nguyệt dặn dò.
Tô Chính Quang lộ ra một nụ cười khổ, cảm khái nói: “Được rồi. ”
Loại chuyện này, ông ấy còn có thể nói gì được đây? Ông ấy có thể nói gì được nữa? Trừ phối hợp với hai người bọn họ, thuận theo bọn họ, còn lại ông ấy không làm được gì nữa hết.
Tô Chính Quang thở dài, chậm rãi đi theo Diêu Nguyệt ra ngoài.