Chương 201: Đại thần thông sóng âm ‘Cút’
Vân Thường Vũ Y đột nhiên tản ra quang hoa màu xanh thẳm.
Đạo năng lượng quỷ dị màu tím khi vừa chạm vào người nàng đã bị ánh sáng màu xanh thẳm triệt tiêu toàn bộ.
“Vân Thường Vũ Y?”
Tuy đã được giảm đi hơn phân nửa lực lượng tấn công nhưng dư uy của nó vẫn khiến Tiểu Diên Nhi phải thối lui mấy bước mới đứng vững lại được trên nóc nhà.
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư!”
Bọn người hầu trong Từ phủ đứng trong viện lạc ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Khi Tiểu Diên Nhi bị chấn bay ngược ra, Phạm Thiên Lăng chủ động rời tay che chắn trước người nàng.
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nhìn lên bầu trời…
“Ta không sao!”
Từ Nguyên thấy tình hình nghiêm trọng, vội vàng chạy đến bên ngoài gian phòng của Lục Châu.
Tuy hắn can đảm hơn người bình thường rất nhiều nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt hù doạ một trận…
“Diên Nhi gặp nguy hiểm, cầu lão tiên sinh ra tay!”
Từ Nguyên đứng sát cửa phòng, hy vọng nghe được động tĩnh hoặc câu trả lời của người bên trong.
Lục Châu vẫn đang ngồi xếp bằng trong gian phòng, hai mắt nhắm lại.
Hắn đã nghe được động tĩnh bên ngoài từ đầu.
Nhưng hắn không trả lời…
Trong đầu hắn đang có một cỗ lực lượng ngo ngoe muốn động, càng lúc càng mạnh.
Cùng lúc đó.
Lý Cẩm Y đã bay đến phía trước phi liễn, hai tay không ngừng xoay chuyển tạo thành ngàn vạn đạo cương ấn…
“Muộn rồi!”
Từ trong phi liễn bắn ra một đạo sấm sét!
Ngàn vạn đạo cương ấn chưa kịp thành hình đã bị âm công đáng sợ chấn nát!
Bọt khí tản ra bay đầy trời!
Ầm!
Lý Cẩm Y bị đánh rơi xuống đất!
Minh Thế Nhân hô to với Đoan Mộc Sinh: “Tam sư huynh, đừng nương tay!”
“Pháp thân.”
Hai toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện giữa trời.
Ly Biệt Câu và Bá Vương Thương gần như cùng lúc đâm xuyên qua lồng ngực hai tên tu hành giả che mặt.
Tiểu Diên Nhi điểm mũi chân phóng vào không trung.
Phạm Thiên Lăng giống như một con rồng uốn lượn, rời khỏi thân mình hai tên tu hành giả, vòng qua Tiểu Diên Nhi bay về phía Lý Cẩm Y.
“Sư huynh!”
Tiểu Diên Nhi sử dụng Thất Tinh Thải Vân Bộ phối hợp với Phạm Thiên Lăng vô cùng hoàn mỹ.
“Đến đây!”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cùng hai pháp thân đứng chắn trước mặt hai tên tu hành giả che mặt.
Hai tên này có tu vi yếu hơn hẳn hai tên bọn họ vừa giết trước đó.
Thậm chí còn chưa đạt tới Nguyên Thần cảnh!
Với thủ đoạn của Tiểu Diên Nhi đương nhiên có thể đánh bại bọn chúng, nhưng thời gian đang cấp bách…
Phạm Thiên Lăng phóng ra càng lúc càng dài, tựa như một cánh hoa hồng bay đến phía dưới Lý Cẩm Y.
Tiểu Diên Nhi bay đến bên cạnh Lý Cẩm Y, Phạm Thiên Lăng bao bọc hai người lại rồi chậm rãi hạ xuống.
“Rất hợp ý ta!”
Trên bầu trời lại xuất hiện thanh cự kiếm!
Đại Huyền Thiên Chương?
Đây là một thanh cự kiếm cực lớn.
Lý Cẩm Y hoảng sợ ngẩng đầu, vội la lên: “Tránh ra!”
Nàng đẩy một chưởng khiến Tiểu Diên Nhi tách xa khỏi mình.
Chân mày Tiểu Diên Nhi nhíu chặt. “Ngươi làm gì thế?”
Tiểu Diên Nhi bỗng quật cường không muốn chịu thua, nàng nói: “Việc sư phụ đã dặn dò, ta nhất định phải làm được!”
Phạm Thiên Lăng lại nở rộ giữa trời!
“Thái Thanh Ngọc Giản?”
Tiểu Diên Nhi vận dụng thân pháp vô cùng linh động, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Lý Cẩm Y cùng pháp thân Bách Kiếp Động Minh chưa khai diệp.
Phạm Thiên Lăng ngăn trở trên đầu nàng.
“Tiểu muội muội…”
Toàn thân Lý Cẩm Y bộc phát ra luồng năng lượng đáng sợ.
Ầm!
Cương khí va chạm trên không.
Hai người thối lui ra sau!
“Ta không sao!” Tiểu Diên Nhi thu hồi Phạm Thiên Lăng.
Đúng lúc này Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng đã giải quyết xong đối thủ, đang chuẩn bị đến chi viện.
Ông ——
Từ phía Tây Bắc An Dương thành bỗng có một đám mây đang lao tới với tốc độ cực nhanh!
Lý Cẩm Y nắm chặt tay Tiểu Diên Nhi khi hai người cùng hạ xuống. “Chuẩn bị rút lui! Cường địch đến rồi!”
Người ngồi trên phi liễn khổng lồ cũng cảm nhận được có cường địch mạnh hơn đang đến.
Minh Thế Nhân lơ lửng giữa không trung nhìn về phía đám mây.
Từ xa không nhìn rõ…
Khi nó đến gần mới phát hiện, hoá ra không phải là mây mà là một chiếc phi liễn màu nâu…
Trên phi liễn nâu kia có một lá cờ tung bay trong gió, trên cờ in hình Bích Ngọc Đao đang xoay tròn, bên dưới là ba chữ triện lớn: U Minh Giáo.
Hàng thật đến rồi.
Trên chiếc phi liễn giả mạo rõ ràng có năng lượng nguyên khí ba động.
Nó thay đổi phương hướng định chạy trốn.
“Nha đầu làm hỏng chuyện tốt của ta, ngươi chạy không thoát…”
Một đạo năng lượng màu tím lại đánh xuống!
Biến thành một cự trảo xạ kích về phía Tiểu Diên Nhi.
“Muốn bắt tiểu sư muội của ta phải xem ta có đồng ý hay không đã!”
Ly Biệt Câu xoay tròn mang theo cương khí quét tới.
Bá Vương Thương cũng cùng lúc đánh ra ngàn trọng sóng trùng điệp.
Vù!
Ly Biệt Câu và Bá Vương Thương đâm xuyên qua cự trảo màu tím.
“Vô dụng thôi, đây là vu thuật!” Lý Cẩm Y nắm chặt tay Tiểu Diên Nhi bay đi.
Cự trảo khổng lồ càng lúc càng gần.
Trên phi liễn của U Minh Giáo bộc phát ra một đạo năng lượng hùng hồn… cũng bay về phía Tiểu Diên Nhi.
Đồng thời có bốn đạo thân ảnh nhảy ra khỏi phi liễn, lao vụt đến trong chớp mắt.
Nhưng Lý Cẩm Y và phe Ngụy Trác Ngôn đều không hiểu rõ tình hình, chỉ cho rằng đây là viện quân của U Minh Giáo.
Cục diện gần như không thể phá giải.
Lý Cẩm Y thở dài: “Tiểu muội muội, ngươi cứu ta một lần, vậy ta cũng cứu ngươi một lần… Dẫn Ngụy Trác Ngôn rời đi, hắn không thể chết được!”
Ngay khi nàng đang chuẩn bị thi triển đại thần thông thuật ——
Trên nóc nhà Từ phủ bỗng xuất hiện một vòng xoáy màu lam nhạt, bộc phát ra thành một cỗ sóng âm!
“Cút.”
Một tiếng ‘cút’ được vòng xoáy phóng đại lên như một cái loa khổng lồ phát tán ra tứ phía!
Minh Thế Nhân hạ xuống!
Đoan Mộc Sinh hạ xuống!
Lý Cẩm Y hạ xuống!
Tiểu Diên Nhi đang nắm chặt tay Lý Cẩm Y cũng hạ xuống!
Sóng âm bắn lên phía trên không, chỉ có nấp xuống dưới mới an toàn!
Những người lăng không trên bầu trời đều bị đánh rớt xuống!
“Dĩ đắc ngôn âm trí thông cố, liễu tri bất khả thuyết, bất khả thuyết sát hải vi trần sổ thế giới trung, sở hữu chúng sinh chủng chủng ngôn từ, tất năng phân biệt liễu giải.”
Đây là đại thần thông sóng âm của Nhân Tự Quyển trong Thiên thư.
Lục Châu cảm nhận được nguy cơ đến gần, lập tức toàn bộ lực lượng phi phàm theo bản năng bộc phát mà ra!
Một tiếng ‘cút’ kia như kình lôi bạo tạc trong tai mỗi tu hành giả trên bầu trời.
Cự trảo màu tím lập tức tan thành mây khói.
Năng lượng truyền ra từ phi liễn của U Minh Giáo chưa kịp thành hình đã biến mất toàn bộ.
Sóng âm vang đến đâu, các tu hành giả rơi xuống đến đấy.
Tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo vẻ mặt kinh hãi, vội vàng bay ngược lên!
Dưới mặt đất.
Lấy Từ phủ làm trung tâm, sóng âm phóng xạ ra phương viên vài dặm…
Một tiếng ‘cút’ này toàn bộ dân chúng trong An Dương thành đều nghe được.
Đám người Lý Cẩm Y sau khi hạ xuống đất đều ngẩng đầu nhìn quanh.
Chiếc phi liễn trên tường thành phía Nam khẽ lay động phát ra âm thanh kẽo kẹt…
Phi liễn phía Tây Bắc vừa đến đang được tứ đại hộ pháp liên thủ ngạnh kháng, ngăn trở luồng sóng âm công này, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ kinh hãi.
Vù!
Chiếc phi liễn trên tường thành phía Nam dường như bị trọng thương, nhanh chóng chạy trốn.
Cùng lúc đó.
Nơi ngã tư, Đại môn Từ phủ chậm rãi mở ra.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra ngoài.
“Sư phụ!”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh quỳ một gối xuống.
Tiểu Diên Nhi cũng quỳ xuống theo. “Sư phụ!”
Lục Châu không phải không muốn ra ngoài sao cho phong cách một chút… nhưng khổ nỗi nguyên khí còn thừa lại trong cơ thể hắn chẳng còn bao nhiêu.
Hắn không rõ tại sao mình có thể bộc phát ra lực lượng phi phàm. Nguyên khí Thần Đình cảnh tích luỹ trong người hắn cũng bị tiêu hao hết bảy tám phần. Trạng thái tinh thần cũng không còn sung mãn như khi mới lĩnh hội Thiên thư xong.
Thế nên…
Lục Châu đành chọn cách chậm rãi đi bộ ra.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ cách sử dụng lực lượng phi phàm.
Tuy vậy, không một người nào dám hoài nghi sự cường đại của lão giả cao tuổi này.
Lão giả này là sư phụ của ba cao thủ kia…
Đồ đệ mạnh như vậy, sư phụ sao có thể yếu.
Lục Châu bước tới ngã tư, vừa vặn đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng…
Bên trái là nhóm phản quân. Bên phải là nhóm Ngụy Trác Ngôn và Lý Cẩm Y.
Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung lên người Lục Châu.
Lý Cẩm Y quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Xin lão tiền bối xuất thủ, đánh lui tứ đại hộ pháp U Minh Giáo!”
Trên bầu trời…
Tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo hàng thật giá thật đang lơ lửng trên không, sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ nhìn xuống bên dưới.
“Lý Cẩm Y?” Lục Châu nhìn về phía Lý Cẩm Y đang đứng bên cạnh Tiểu Diên Nhi.