Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 15: Văn minh tôi-anh-hắn, bảo vệ môi trường phải nhờ vào mọi người

Nhậm Kiệt nhanh chóng phát hiện ra một việc: không phải toàn bộ nhánh cây Viêm Ma đều được thắp sáng. Chỉ có nhánh chính đang bốc cháy, trên mỗi nhánh chính lại đâm ra hàng trăm cành phụ đang ở trạng thái bình thường, chưa sáng lên. Giống như chưa được mở khóa…

** Cây ác ma chia thành các nhánh chính, mỗi nhánh đại diện cho 1 ác ma ký khế ước với nam 9 (vd như nhánh cây Viêm Ma đại diện cho việc đã ký khế ước với Viêm Ác Ma). Trên mỗi nhánh chính lại phân thành các cành phụ, mỗi cành phụ đại diện cho một kỹ năng.

** Cây ác ma chia thành các nhánh chính, mỗi nhánh đại diện cho 1 ác ma ký khế ước với nam 9 (vd như nhánh cây Viêm Ma đại diện cho việc đã ký khế ước với Viêm Ác Ma). Trên mỗi nhánh chính lại phân thành các cành phụ, mỗi cành phụ đại diện cho một kỹ năng.

Nếu Nhậm Kiệt phân tích không sai, nhánh chính đang cháy đại diện cho Viêm Ma. Vậy có khi nào những cành phụ đâm ra tua tủa kia sẽ đại diện cho kỹ năng này nọ không?

Dù sao thì khi gen võ giả bước vào giai đoạn 1 và 5 đều sẽ nhận được một kỹ năng. Ma khế giả cũng coi như một nhánh của gen võ giả mà.

Hơn nữa, trên cây ác ma không chỉ có một nhánh Viêm Ma, nó còn hàng nghìn hàng vạn nhánh chính chưa biết tên nữa kìa!!!

Hiện giờ Nhậm Kiệt mới mở được một phần rất rất nhỏ trên cây ác ma…

Cậu chạm vào cây Ác Ma thêm lần nữa, chẳng thấy phản ứng gì.

Nhậm Kiệt cảm thấy chắc là do mình vẫn ở hệ cổ huyết, còn chưa chính thức thức tỉnh, tiến vào cấp 1 - Giác cảnh.

Có lẽ là phải chờ đến lúc đấy thì mới có thay đổi, đúng không?

Nhậm Kiệt lại nhìn vào mặt hồ kính.

Đám sương trắng lơ lửng trên mặt hồ đã bị cây ác ma hút sạch lúc trước giờ lại có thêm mấy sợi.

Mà lúc này, quả Viêm Ma lại đang hấp thụ sương trắng trên mặt hồ.

Nhậm Kiệt nhớ lại những gì Nặc Nhan đã nói, lộ ra biểu cảm rất chi là cổ quái. Xét lại thì bản thân cậu chẳng có chỗ nào đặc biệt, chẳng có lẽ mấy sợi sương trắng này lại là…

Đúng lúc này, Nhậm Kiệt ngạc nhiên phát hiện ra: bên trên hồ kính đột nhiên nhiều thêm mấy sợi sương trắng, giống như xuất hiện từ hư không.

Còn không đợi cậu chàng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ý thức đã bị tiếng ồn ào bên ngoài kéo về hiện thực.

“Nhảy! Tôi sắp nhảy xuống thật đấy!”

Bây giờ Nhậm Kiệt mới phát hiện, không biết từ lúc nào mình đã lang thang đến cầu Cẩm giang.

Trên cầu có không ít người hiếu kỳ tụ tập hóng chuyện nhưng đều bị chặn ở ngoài dây cảnh giới.

Có một chàng trai trẻ, tinh thần sa sút đang đứng trên lan can cầu. Một tay cậu ta cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi, chân run như đang đạp máy khâu.

Nhậm Kiệt trợn mắt nhìn sương trắng toát ra từ huyệt thiên linh của đối phương, chỉ một giây sau đã biến mất.

Ngay sau đó, bên trong không gian hồ kính lại có thêm một sợi sương trắng.

Nhậm Kiệt bỗng nhớ đến chuyện lúc mới bò ra khỏi lò đốt xác, hình như cũng nhìn thấy sướng trắng toát ra từ đỉnh đầu của mọi người.

Lúc đó cậu còn tưởng mình bị hoa mắt, xuất hiện ảo giác cơ. Giờ xem ra là không phải rồi.

Mấy nhân viên trị an đang đứng bên cạnh, tận tình khuyên nhủ nhưng thanh niên kia vẫn nhất quyết không chịu đi xuống.

Quần chúng ăn dưa lập tức móc mỉa:"Nhảy chưa? Đã hai tiếng đồng hồ rồi đấy, cậu có nhảy không nào? Đừng có hèn như thế chứ? Haha~"

"Nghe nói có người nhảy cầu, tôi còn cố tình bắt taxi đến xem náo nhiệt. Cậu đâu thể để tôi phí công phí tiền như thế, phải không?"

"Em zai, đừng nhảy vội. Mai táng trọn gói đây, có cần không?Ưu tiên chọn mộ, quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam đấy, chịu không?"

Bọn họ không chỉ nói suông mà còn dùng điện thoại chụp ảnh, quay video.

Mấy nhân viên trị an tức giận:

"Nếu cậu ta nhảy xuống thật thì các người có chịu trách nhiệm về một mạng người không? Mấy người không có con cái hả?

Cậu ta sụp đổ đến nơi rồi, đừng ở đây ồn ào nữa. Không muốn bị mời về sở uống trà thì ngậm hết mồm vào!”

Nhậm Kiệt trơ mắt nhìn những sợi sương trắng bốc lên từ đỉnh đầu mấy nhân viên trị an xuất hiện trong không gian hồ kính.

Còn có cả một ít sương trắng mỏng manh toát ra từ quần chúng ăn dưa. Có điều cộng hết lại cũng không đủ một sợi.

Ánh mắt Nhậm Kiệt sáng lên, xem ra phải kiểm chứng suy đoán của mình mới được~

Cậu chen qua đám đông, nhanh chân bước về phía trước rồi chui thẳng vào bên trong dây cảnh giới.

Nhân viên trị an trừng mắt: "Này này này? Làm gì đấy?"

"Nhân viên đại đội số 7, Sở Ti Diệu. Tôi là chuyên gia, để tôi xử lý."

Dân thực tập chắc cũng được tính, đúng không?

Nhân viên trị an vừa nghe vậy thì mắt sáng rực, gặp được cứu tinh rồi à?

Dù sao thì công việc của Sở Ti Diệu cũng là hỗ trợ thiên tai, cứu giúp đồng bào mà.

Vương Bằng lập tức sốt ruột: "Đừng lại đây, hôm nay dù Ngọc Hoàng đại đế đến cũng vô dụng. Lại gần nữa là tôi nhảy xuống đấy!"

Hắn vừa hét lên vừa cúi đầu nhìn xuống phía dưới cầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nhậm Kiệt hai tay đút túi quần, thản nhiên nói:

"Anh chắc chứ? Nghĩ kỹ chưa?

Lan can cầu cách mặt sông ít nhất cũng phải 50, 60 mét, nhảy xuống thì chẳng khác gì đập xuống nền xi măng. Xương cốt toàn thân gãy nát, đồ lòng chảy máu, gáo dừa nát bấy…đừng mong sẽ có người cứu được anh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất