Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 16: Anh chính là thanh niên kiệt xuất, rất ưu tú

Chết luôn thì còn đỡ, chẳng may mà còn ngáp ngáp…anh cứ chuẩn bị tinh thần cả đời nằm trên giường bệnh đi.”

Ánh mắt Vương Bằng đầy sợ hãi, đỉnh đầu toát ra cực nhiều sương trắng. Hắn nuốt nước bọt cái ực, run rẩy nói: “Càng tốt! Ông đây đang muốn tìm một kiểu chết thật sảng khoái. Chết là xong hết!

Cậu đừng hòng dọa tôi! Chết tôi còn đếch sợ, chả lẽ lại ngán mấy chuyện cỏn con này?”

Nhậm Kiệt cười khẩy:

"Thế à? Chết anh còn không sợ, thế mà lại sợ phải sống...

Được rồi, anh nhảy đi, tôi không cản đâu. À đúng rồi! Đừng tưởng chết là xong chuyện nhé. Sau khi anh chết, điện thoại sẽ bị bẻ khóa. Mấy đoạn chat, album ảnh, lịch sử duyệt web, bookmark…rồi cả dữ liệu trong ổ cứng máy tính của anh nữa, tất cả sẽ bị in ra, công khai cho phụ huynh xem…Để chứng minh anh tự sát theo ý nguyện của mình chứ không phải vì lý do nào khác.”

Vương Bằng trợn mắt: "Hả? Thật... thật à?"

Mấy nhân viên trị an gật đầu như giã tỏi.

Không hổ là chuyên gia, chiêu này đủ ác!

Vương Bằng: !!!

Hai mắt Vương Bằng trợn trừng, không quan tâm đến chuyện gì nữa. Giờ hắn chỉ muốn nhào xuống, liều mạng với Nhậm Kiệt.

Chưa từng thấy ai bêu xấu người khác như này. Nhảy sông không khác gì xả xác bậy bạ… cái quái gì chứ!

Con sông này vốn đã bẩn thấy bà rồi nhé!

Nhậm Kiệt thì ngược lại, rất chi là vui vẻ. Bởi vì chỉ trong một lát, cậu chàng đã thu được kha khá sương trắng từ Vương Bằng.

Nhưng xui xẻo thay, một cơn gió thổi ngang qua mặt cầu. Vương Bằng vốn đã run như cầy sấy, bị gió thổi thì trượt chân ngã ngửa ra đằng sau rồi rơi thẳng xuống sông.

"A!!! Cứu..."

Tình huống bất ngờ khiến mọi người bị dọa đến run rẩy.

"Chậc~"

Nhậm Kiệt trợn mắt, lao nhanh về phía trước. Gần như là theo bản năng, dưới lòng bàn chân cậu có vài tia lửa nở rộ.

"Bùm!", đôi giày nổ tung tại chỗ. Đến mặt đường nhựa cũng bị nứt ra những vết đen.

Nhờ lực đẩy này, Nhậm Kiệt lao lên phía trước như một như chớp, vươn tay tóm lấy Vương Bằng.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, cậu đã giữ được đối phương!

... Cánh tay máy!

"A a a! Bạo kích, tôi bị miểu sát mẹ nó rồi! Đừng xem lịch sử duyệt web của tôi!"

Thế nhưng Nhậm Kiệt vẫn chưa tha cho con hàng này. Cậu bám vào lan can, ngón tay cong thành chảo, chộp về hướng Vương Bằng đang lơ lửng, sắp rơi xuống sông.

Ngay sau đó bàn tay trái của Nhậm Kiệt đứt lìa, bật khỏi cổ tay. Tiếp theo là toàn bộ cánh tay trái đều bắn ra ngoài.

Cực kỳ chính xác, tóm chặt lấy "cần tăng dân số" của Vương Bằng, dồn sức nắm thật chặt.

“Áu áu!” Tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết lập tức vang lên, vang vọng khắp nơi.

Chỉ thấy cả người Vương Bằng bị cánh tay máy treo lủng lẳng giữa không trung. Hai mắt hắn trợn ngược như muốn lòi cả ra ngoài, nước mắt nước mũi giàn giụa, vùng vẫy dữ dội!

"Buông ra! Mẹ kiếp, mau buông ra! Mày đang tóm vào đâu thế hả?"

Lúc này toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn đều tập trung vào một điểm nhỏ xíu kia.

Nhân viên trị an và đám đông hiếu kỳ ùa đến, vừa cúi đầu nhìn xuống dưới cầu thì trên mặt đã đầy vẻ kinh hãi, đồng loạt rùng mình.

Quá tàn nhẫn!

Thế này thì còn dùng được nữa hay không?

Nhậm Kiệt cũng sững người, cánh tay máy của mình còn có chức năng này à?

"Đừng lo, tôi sẽ kéo anh lên ngay."

Cậu vừa nói vừa thu hồi cánh tay máy

Vương Bằng: ???

Giờ hắn hét còn thảm thiết hơn.

Kéo lên? Thế chẳng phải sẽ đứt tận gốc luôn à?

"A a a! Buông ra! Tôi cầu xin cậu, thả tôi xuống đi, tôi thà ngã chết còn hơn!"

Nhậm Kiệt nghiêm mặt: "Nói vớ va vớ vẩn! Một sinh mạng sống sờ sờ ngay trước mắt, với tư cách là nhân viên Sở Ti Diệu, trách nhiệm trên vai không cho phép tôi buông tay!"

Mắt Vương Bằng sắp trợn trắng luôn rồi: “Thế cậu kéo nhẹ tí được không?”

Nhậm Kiệt cười gượng: "Xin lỗi, tôi là lính mới, động tác còn chưa thành thạo. Tôi làm nhanh lắm, anh cố nhịn một chút đi."

Lúc này Vương Bằng đã thật sự cảm nhận được thế nào gọi là sống không bằng chết...

Đến nhân viên trị an cũng đưa tay che mặt.

Con mẹ nó, lính mới cái gì chứ!

Nhân viên Sở Ti Diệu cứu người, lúc nào cũng thô bạo như này à?

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người cùng tiếng kêu thảm thiết của khổ chủ, cuối cùng Nhậm Kiệt vẫn kéo được Vương Bằng lên.

Trong suốt quá trình này, sương trắng liên tục toát ra. Tất cả đều chạy hết vào không gian hồ kính.

Vương Bằng nằm co quắp trên mặt đất y như một con tôm cỡ bự. Hắn nhìn Nhậm Kiệt đầy phẫn hận nhưng rất nhanh đã bị nhân viên trị an khiêng đi.

"Đừng để tôi biết tên cậu!"

Nhậm Kiệt tươi cười, nói: "Tôi tên Nhậm Kiệt! Không cần cảm ơn đâu. Huynh đệ này, là người được đích thân tôi cứu, nói thế nào thì cậu cũng được coi là một thanh niên kiệt xuất đấy nhé. Sống cho tốt vào, quên hết quá khứ, hướng về tương lai!”

Nói xong, Nhậm Kiệt xoay người, phóng khoáng rời đi.

Đúng như câu nói "Việc xong phủi áo đi, ẩn dấu mọi công đức".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất