Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 17: Anh chính là thanh niên kiệt xuất, rất ưu tú (2)

Nếu không phải là một chiếc giày bị nổ tung, cộng thêm lòng bàn chân đen thui, đi lại khập khiễng thì cũng có tí phong độ đấy.

Vương Bằng tức điên lên!

Thanh niên kiệt xuất cái quỷ gì?

Thanh niên kiệt xuất được tính như này hả?

Sau này đừng để tôi gặp lại cậu!

"Đi! Theo chúng tôi về sở một chuyến, viết biên bản!"

Thanh niên kiệt xuất Vương Bằng tức đến hổn hển: "Đi bệnh viện trước!"

Còn không đến bệnh viện, mình sẽ thành Vương ‘Bằng’ mất!



Trên đường về, Nhậm Kiệt cảm thấy hơi vui vui. Cuối cùng cậu cũng đã biết mấy sợi sương trắng đó là gì.

Đó hẳn là sức mạnh cảm xúc.

Thế nên quả ma linh mới liên tục cắn nuốt chúng!

Lý do cậu không bị ác ma nguyên tội ảnh hưởng…có lẽ là nhờ đám sương mù cảm xúc này.

Chỉ cần cậu tiếp tục cung cấp, duy trì tổng lượng sương mù cảm xúc trên mặt hồ, không để ma linh nuốt hết thì sẽ không bị bất kỳ loại ác ma nguyên tội nào ảnh hưởng.

Mà việc thu thập sương mù cảm xúc cũng rất đơn giản.

Chỉ cần những người xung quanh có dao động cảm xúc mạnh là được. Mặc kệ là đau buồn, khổ sở, tức giận… thậm chí là vui vẻ cũng được tuốt.

Chỉ cần có dao động cảm xúc mạnh vượt quá bình thường, cậu đều có thể thu thập được.

Cho dù là việc lúc trước cậu chui ra khỏi lò đốt xác, hoàn toàn sống lại hay bây giờ dũng cảm cứu thanh niên nhảy cầu…tất cả đều đã chứng thực cho điều này.

Có điều vẫn chưa rõ, rốt cuộc thì phạm vi thu thập này lớn đến mức nào.

Chẳng biết mấy ma khế giả khác có năng lực này không, thế nhưng theo những gì chị Nặc Nhan nói thì hình như ma khế giả phải lấy sức mạnh cảm xúc của chính mình để cung cấp cho ma linh cắn nuốt.

Đã bao giờ nói về việc thu thập cảm xúc của người khác đâu ta?

Hiểu rõ nguyên lý, Nhậm Kiệt cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cậu tiếp tục thu thập sương mù cảm xúc thì sẽ không bị ác ma nguyên tội ảnh hưởng.

Đánh chết cậu cũng không muốn trở thành kẻ biến thái như Nặc Nhan!

Với lại hình như việc thu thập sương mù cảm xúc cũng không quá khó khăn.

Nghĩ đến đấy, ánh mắt Nhậm Kiệt hừng hực ý chí chiến đấu. Đợi đến khi cậu thật sự thức tỉnh, có được sức mạnh lớn hơn thì chắc chắn là có thể làm nhiều việc một lúc hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, đúng không?



Khu 69, phía ngoài đường Nam Sơn. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống con phố bừa bộn tạp nham. Những tòa nhà cũ kỹ lâu đời của dân cư chen nhau chật cứng, chẳng còn kẽ hở nào.

Trên ban công phơi đầy quần áo đủ màu sắc, bầu không khí đậm chất sinh hoạt phả vào mặt!

Đây là nơi Nhậm Kiệt đã sống 10 năm, một khu dân cư lâu đời, ọp ẹp...

Nhậm Kiệt đi đến bên dưới một tòa chung cư cũ kỹ, tường ngoài đã bong tróc.

Tầng một có không ít cửa hàng bán lẻ như siêu thị Song Mãn Ý, quà sáng Cương Tử… nhưng lúc này đều đã đóng chặt cửa cuốn.

Chỉ còn mỗi một cửa hàng vẫn sáng đèn, cửa cũng chưa đóng…

Bên trên viết một hàng chữ lớn:

『Tiệm giặt ủi Anh Bình』

Nhậm Kiệt bước vào trong. Cửa hàng rộng khoảng hơn 20 mét vuông, trông rất chật chội. Hai bên là một hàng dài máy giặt cũ kỹ, đang lạch cạch chạy hết công suất...

Trên giá phơi đầy quần áo và chăn bông đã được giặt giũ sạch sẽ...

"Dì An Bình vẫn chưa nghỉ ngơi ạ?"

Nhậm Kiệt thở dài rồi quay lại, thành thạo kéo cửa cuốn xuống, còn tiện tay tắt đèn bảng hiệu.

Mở cửa…là để chờ cậu.

Nhậm Kiệt đi vào bên trong, leo cầu thang lên tầng hai, ánh mắt xuyên qua hành lang chật hẹp.

Cậu nhìn thấy một người phụ nữ có dáng vẻ gầy gò, đeo tạp dề đang đứng trước bồn giặt, dùng tay vò quần áo.

Bàn tay vì thường xuyên tiếp xúc với nước nên da dẻ nứt toác. Đầu ngón tay cô quấn đầy băng dính, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Trong giỏ còn khá nhiều quần áo chưa giặt.

Tuy người phụ nữ này đã ba-bốn mươi tuổi nhưng ngoại hình vẫn rất xinh đẹp, chỉ là trên mặt đã tràn đầy dấu vết thời gian và sương gió cuộc đời.

Giống như nghe được tiếng động nên Anh Bình quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Kiệt thì lập tức mỉm cười dịu dàng.

"Tiểu Kiệt về rồi à? Dì để dành cơm tối cho con trong tủ lạnh, lát nữa tự lấy ăn nhé~"

Lòng Nhậm Kiệt thắt lại, sống mũi cay cay...

"Đã muộn thế này rồi, sao dì còn chưa nghỉ ngơi? Yêu Yêu đâu ạ?"

An Bình cười nói: "Con bé ngủ rồi, hôm nay ngủ rất sớm."

Nhậm Kiệt vừa nói, vừa đi qua hành lang, lấy quần áo trong giỏ ra giặt!

Trong mắt An Bình đầy vẻ bất lực nói: "Con đừng làm việc nữa, đi ngủ sớm chút đi. Huấn luyện ở Sở Ti Diệu mệt mỏi lắm đúng không? Lão Vệ có quan tâm, chăm sóc con không?"

Nhậm Kiệt cười nói: "Giặt xong sớm thì nghỉ ngơi sớm. Chú Vệ rất quan tâm con, trở thành chính thức chỉ là chuyện sớm muộn thôi ạ~"

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt An Bình tối sầm lại, sau mới giả vờ vô tình nhắc đến: "Tiểu Kiệt à~ Hôm nay dì lại nhận được giấy báo trúng tuyển của ba trường đại học danh tiếng. Cả Thanh Hoa lẫn Bắc Đại đều gọi điện đến, còn nói có thể miễn hết học phí…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất