Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 7: Tôi cảm thấy mình còn cứu thêm được một tí.

Trong lòa hỏa táng, mấy chục vòi phun đồng loạt phun ra những ngọn lửa xanh thẳm, nhiệt độ kinh người lên cơ thể Nhâm Kiệt.

Chỉ cần vài giây, quần áo của cậu đã biến thành tro bụi.

Thế nhưng điều quỷ dị nhất chính là: ngọn lửa cả nghìn độ này không hề thương tổn đến cơ thể của Nhậm Kiệt! Đến lông tóc trên người cũng còn y nguyên.

Tề Thiên Đại Thánh chui vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không nhởn nhơ thế này đâu nhỉ?

Ma văn đỏ tươi như máu chui ra từ lồng ngực, bắt đầu lan khắp toàn thân Nhậm Kiệt.

Ma văn có hình dạng như những ngọn lửa đang thiêu đốt, vừa rực rỡ vừa nóng cháy!

Những hoa văn hỏa diễm (hoa văn hình ngọn lửa đang cháy) này hấp thụ nhiệt độ trong lò đốt xác, dùng nó để chữa trị vết thương trên người Nhậm Kiệt, làm chúng nhanh chóng khép miệng. Xương cốt sinh mới, từ từ sắp xếp lại.

Trái tim cũng bắt đầu nảy lên.. Thình thịch…thình thịch…thình thịch.

Nửa tiếng trôi qua, bầu không khí trong phòng hỏa táng vẫn rất nặng nề. Thi thoảng lại vang lên tiếng khóc nấc nghẹn ngào.

Hai mắt Vệ Bình Sinh mở lớn, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Điếu thuốc trên tay nghi ngút khói vàng, đã sắp đốt đến ngón tay nhưng hắn cũng chẳng hề để ý…

Nhưng lúc này, nhân viên phụ trách hỏa táng bỗng trợn mắt, ngây người nhìn màn hình quan sát phía trong lò đốt: “Gì thế này? Sao còn chưa đốt xong nữa trời?”

Bị ngọn lửa hơn nghìn độ đốt suốt nửa tiếng đồng hồ, gân sắt hay xương thép cũng phải tan thành nước rồi chứ? Thi thể bình thường đã bị sấy khô từ lâu rồi mới đúng!

Thế sao máy cảm ứng lại thể hiện là vẫn còn???

Lúc này, có đội viên bất mãn nói: “Còn chưa thiêu xong nữa hả? Mấy người có được hay không thế?”

Nhân viên công tác trợn mắt: “Hừ, số xác tôi đã đốt còn nhiều hơn cơm cậu ăn đấy. Cậu có thể nghi ngờ bản thân tôi nhưng không thể nghi ngờ độ chuyên nghiệp của Trịnh Anh này đâu nhé!”

Điền Vũ dụi mắt: “Haiz ~ Anh Kiệt vì cứu người nên mới hy sinh anh dũng, cũng coi như là tích được một mớ công đức siêu lớn rồi đi?

Cứu một mạng người còn hơn xây 7 tháp thù đồ. Truyền thuyết nói là người có công đức lớn, sau khi chết sẽ biến thành cơ thể bất diệt, nghìn năm không hư thối.

Mấy người nói xem, anh Kiệt bị thiêu thế này…có khi nào luyện ra xá lợi tử không ha?”

Vệ Bình Sinh trợn trắng mắt, vớ được cái túi liền đập mạnh vào gáy Điền Vũ.

“Xá lợi tử cái rắm gì? Mà ra thì sao? Cậu còn định xỏ dây vào đeo hay gì?

Trịnh Anh cũng thấy rất căng thẳng. Tiền thì đã thu rồi, có thiêu nguyên con cả con rồng thì cũng không nên ‘tuột xích’ như này chứ?

Hay là thử tăng thêm hỏa lực, mở lò hết công xuất xem sao.

Nhưng đúng lúc này, mọi người lại nghe thấy tiếng đập cửa khe khẽ, yếu ớt truyền ra…

Cạch~ cạch ~ binh~

Phòng hỏa táng lập tức lặng ngắt như tờ, người nào người nấy đều trợn tròn mắt nhìn, sắc mắt trắng bệch.

Tiếng đập cửa từ đâu ra? Không một ai nhúc nhích, chẳng lẽ lúc nãy có người nghe nhầm?

Hay là…

Mọi người trong phòng không nhịn được, ánh mắt đều đổ dồn vào lò đốt xác.

Thùng!

Tiếng đập vang dội hơn truyền đến, cửa lò đốt xác giống như cũng rung rinh theo.

Sắc mặt cả đám lại càng trắng hơn. Chuẩn rồi, đậu má, âm thanh từ trong lò đốt xác truyền ra đấy!!!

Lúc này, đến Khương Cửu Lê cũng phải mở to mắt ra nhìn.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chuyện quỷ dị như thế này.

Trên trán Trịnh Anh đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Làm công việc này bao nhiêu năm, ít nhiều gì cũng gặp phải mấy chuyện bất thường. Thế nhưng tà môn đến mức này thì vẫn là lần đầu, đúng không?

Lò đốt xác nóng đến cả nghìn độ, bên trong chỉ có mỗi cái xác đã bị thiêu hơn nửa tiếng đồng hồ… Thế tiếng đập cửa từ đâu ra?

Sắc mặt Điền Vũ trắng bệch, giọng nói run run: “Mọi…mọi người nói xem có phải là do anh Kiệt chết oan. Mà chết oan thì linh hồn không tiêu tán nên mới…”

Lúc này Vệ Bình Sinh cũng tê hết cả da đầu: “Có cái rắm! Chúng ta phải tin vào khoa học!”

Khương Cửu Lê càng khổ sở hơn, không nhịn được mà cắn chặt môi dưới.

Trịnh Anh nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Tin vào khoa học! Phải tin vào khoa học!”

Nói xong, anh ta thò tay vào trong cái thùng đặt ở bên cạnh, móc ra một chiếc đạo bào màu vàng rồi khoác lên người. Một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay bấm ấn trấn hồn linh!

Bên hông người này còn đeo kính bát quái, rồi cả móng lừa đen nữa.

Trịnh Anh điên cuồng vung vẩy kiếm gỗ đào về phía những dao động mãnh liệt trước cửa lò đốt xác, miệng lẩm bẩm:

“Oan có đầu nợ có chủ, vong hồn sau khi chết thuộc về địa phủ. Ta họ Trịnh, lúc này điều khiển quỷ thần ở thủ đô, cắn quỷ nuốt ma, bốn phương thái bình. Nam mô a di đà, án ma mi bồ tát hiển linh chúc phúc!

Thái Thượng Lão Quân cấp cấp nghe lệnh. Luyện cho ta!”

Mọi người thấy thế thì khóe miệng giật giật.

Anh trai này chuyên nghiệp ghê. Cơ mà học hành có hơi tạp nhỉ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất