Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 205: Đối xử với chư hầu vương thế à.

Chương 205: Đối xử với chư hầu vương thế à.

Lúc này bên trong Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường đang quấn lấy Lữ hậu, năn nỉ ỉ ôi.

"A mẫu, cho con đi đi, vì lần đi săn này con chuẩn bị rất lâu ... Cho con đi đi, cầu xin người đó."

"À, trước đó con nói muốn ra ngoài thành săn thú luyện tên, may nhờ Quý Bố thân thủ mẫn tiệp, nếu không đã bị con bắn chết rồi ... Bây giờ muốn đi săn với thiên tử, có phải muốn giết huynh trưởng soán vị không?"

"Khụ khụ a mẫu, con theo Quán hầu luyện bao nhiêu lâu, trình độ sớm không còn như ban đầu nữa."

"Câu này đúng là nói thật, trước kia chỉ bắt sượt qua người ta, bây giờ nhắm trúng trán rồi."

" A mẫu!" Lưu Trường nổi giận:" Chẳng qua vài lần sai lầm, a mẫu sao coi khinh con thế?"

"Con còn mặt mũi mà nói à, lần này đi săn, không cho con đi, đợi khi nào con không còn sai lầm nữa hẵng đi.

Khi Lưu Trường còn đang phồng má bất bình thì cận thị vào báo, nói Tào tướng tới bái kiến, Lưu Trường lẩm bẩm:" Tào tặc tới, ắt không có chuyện gì tốt."

Lữ hậu trừng mắt với nó, bảo cận thị mời Tào Tham vào.

Tào Tham đi vào điện, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Trường, vẫn giữ đúng lễ nghi bái kiến Lữ hậu trước.

"Tào tướng tới, không biết có chuyện gì quan trọng."

"Thái hậu, thần đàn hặc Đường vương dâng lời không hay lên thiên tử, đầu độc thánh thính, chư hầu can thiệp vào quốc sự, đây không phải chuyện tốt."

Lưu Trường nhảy dựng lên mắng:" Quốc sự do huynh trưởng ta quyết, Tào tặc ngươi muốn gạt bệ hạ sang lề sao?"

Tào Tham không thèm nhìn nó, chỉ nhìn Lữ hậu, nghiêm túc nói:" Thái hậu, thần luôn hiệp trợ bệ hạ, để quần thần không dám xem thường, quốc sự luôn do bệ hạ định đoạt, nay điều Đường vương làm, chẳng phải muốn khống chế thiên tử sao?"

"Ngoại lệ này mà mở ra, hậu quả không dám tưởng tượng."

"Bệ hạ có thể thay tam công, nhưng phải do chính bệ hạ muốn thay, tuyệt đối không thể để ngoại vương can thiệp chuyện trong triều, dù có ý tốt cũng dứt khoát không thể."

Tào Tham nói cực kỳ trang trọng:" Người định đoạt chuyện thiên hạ, chỉ có thể là bệ hạ."

Lữ hậu bất giác nheo mắt lại, bà biết câu này của Tào Tham không phải chỉ nói cho Lưu Trường nghe, có điều bà vẫn gật đầu tán thưởng, bà không phải là kẻ địch của Lưu Doanh, chưa bao giờ là thế:" Tào tướng nói có lý lắm, ta sẽ nói với Đường vương, xin Tào tướng yên tâm."

Tào Tham bấy giờ mới đứng dậy, trừng mắt với Lưu Trường:" Nếu ngươi còn dám dạy bệ hạ làm việc, ta sẽ tới dạy ngươi làm việc!"

"A, lão tặc này, ngươi đợi ta lớn lên, xem ta có ... Ái, ái ~~~ a mẫu, đau ~~~"

Lữ hậu nhéo tai Lưu Trường:" Ngươi muốn lớn lên rồi sẽ làm gì Tào tướng."

"Con dẫn ông ấy tới nhà khoản đãi cho tốt."

Tào Tham phẫn nộ rời đi, Lưu Trường cúi đầu tủi thân:" Con chỉ muốn giúp huynh trưởng."

"Hắn là huynh trưởng của con, không phải con của con, ta sớm nói với con rồi, con chỉ cần làm tốt chuyện của mình, trấn nhiếp quần thần là được, không cần làm chuyện khác. Còn nữa, không được vô lễ với Tào tướng." Lữ hậu không nhớ mình nói câu này bao lần, thằng nhãi này không nghe vào tai:

"Nếu không phải Tào tặc có nữ nhi xinh đẹp, con sớm nhổ râu ông ta." Quả nhiên Đường vương đến chết không sửa:

"Tào tướng hận con như thế, con còn muốn cưới nữ nhi của ông ta à?"

Lưu Trường giật mình, trầm tư chốc lát, hỏi:" A mẫu ... Người thấy liệu có khả năng Tào tướng thực ra không ghét con thật, chẳng qua là chính kiến khác nhau, vẫn có thể làm ông tế?"

Lữ hậu cắt đứt mơ tưởng hão huyền của nó:" Tuyệt không có khả năng."

"Ừm ... A mẫu thấy con cần bao nhiêu thân binh mới có thể cướp người từ Tào phủ? ... Á, a mẫu con chỉ thuận miệng nói thế thôi, thuận miệng thôi ..." Lưu Trường thấy Lữ hậu lấy gậy gỗ, vội vàng nói:" Lão Tào tặc đó không phải là loại tốt đẹp, Trương Nhâm là do ông ta giết."

Lữ hậu ngớ người:" Con nói cái gì?"

"Thực sự không phải do con giết, con đúng là có ý nghĩ đó, có điều chuyện này không phải do Trần Bình nói với con, mà là Tào Tham nói ... Ông ta vì sao lại phái người nói với con, chẳng phải là muốn con ra tay sao? Lữ Sản là do con phái đi, nhưng con không bảo hắn hạ độc giết Trương Nhâm, mà chỉ bảo hắn đe dọa Trương Nhâm, đừng tìm đường chết."

"Dù sao không phải Trần Bình giết thì cũng là Tào Tham."

"Có điều con thấy không phải do Trần Bình làm, nếu là Trần Bình muốn giết người, ông ta dứt khoát không tốn công sức như vậy, huống hồ trước đó con phái người đi nhờ ông ấy giúp, ông ấy không muốn. Bởi thế khẳng định là Tào Tham giết."


Lữ hậu tựa hồ hiểu ra điều gì, tiếp đó bà lạnh lùng nói:" Trương Nhâm bị bệnh chết."

"Vâng, vâng, bệnh chết, bệnh chết." Lưu Trường toét miệng cười, ai giết cũng được, miễn là chết rồi:

Lữ hậu mắng:" Bị người ta hại còn đắc ý như thế, thằng nhãi này ..."

Thúc Tôn Thông vẫn lên vị trí tam công, mặc dù quần thần phản đối, nhưng thiên tử bảo ông ta làm, không ai phản bác được, bao gồm cả Tào Tham. Tào Tham không phản đối thiên tử trước mặt quần thần, chỉ là mặt ông ta tối đen, có thể nhìn ra, ông ta không hề hài lòng với vị tam công này.

Quả nhiên vị tân tam công này vừa nhậm chức liền bắt đầu nịnh bợ thiên tử một cách vô liêm sỉ.

Ông ta chớp mắt tiến vào trạng thái chó điên, trở thành một con chó dữ của hoàng đế, cứ mỗi lần triệu nghị là ông ta nhìn chằm chằm quần thần, chỉ cần có chút lễ số không chu toàn là ông ta nhảy ra chửi mắng điên dại. Đám đệ tử của ông ta cũng thế, theo dõi sát sao quần thần, đám này cũng không nể mặt, ai cũng dám đả kích. Tào Tham tới triều nghị muộn một chút, ông ta đứng ra giảng giải lễ nghi gần canh giờ.

Tào Tham bị ông ta làm cho thiếu chút nữa ra tay.

Thúc Tôn Thông cài cắm đệ tử của mình vào các vị trí quan trọng, ngày ngày theo dõi quần thần, cứ như chỉ mong người ta phạm sai lầm vậy. Loại ngự sử đại phu như thế, thực sự khiến người ta buồn nôn. Từ khi Thúc Tôn Thông lên làm ngự sử, quần thần đến uống chén rượu cũng nhìn trước ngó sau ba lần, chỉ sợ bị Thúc Tôn Thông gàn cho cái tội tụ tập yến tiệc gì đó.

Đúng rồi, bốn năm người cùng uống rượu ở Đại Hán chính là hành vi phạm pháp, chẳng qua là Lưu Bang trước giờ mặc kệ, quần thần cơ bản cũng chẳng thèm để ý, chỉ có thứ cẩu tặc Thúc Tôn Thông phát hiện ra là cắn chặt không buông.

Trong lúc triều thần sống không yên đó rốt cuộc cũng có một tin vui, Lưu Trường rốt cuộc cũng được toại nguyện, theo thiên tử đi săn mùa thu.

Nó oai phong mặc lên người tất cả những thứ cần cho đi săn, đứng trên chiến xa, trái phải đều là quần hiền. Chỉ là sắc mặt Lưu Trường rất khó coi, nó nhìn cây đoản cung nhỏ xíu trong tay, lại nhìn mũi tên không đầu, chửi bới om xòm:" Đại thần phụ trách săn thú là ai, đối xử với chư hầu vương thế này à?"

"Khụ, đại vương, chuyện này do thái hậu sai bảo." Loan Bố nhỏ giọng nhắc:

"Thứ này mà săn thú được à, ngay cả thỏ cũng không bắn chết nổi."

Mọi người cúi đầu không dám nói, chỉ có Tiểu Quán A lên tiếng:" Đó là kiến nghị của a phụ thần đấy, ông ấy nói, đại vương theo ông ấy học bắn cung một năm, làm bị thương chín người, trong đó một người còn là người qua đường, chỉ đi qua ngoài phủ mà bị tên bắn trúng ... A phụ nói, dũng lực của đại vương kinh người, nhưng độ chuẩn xác bình sinh chưa từng thấy ..."

Lưu Trường bẽ mặt lắm, cầm cung lên:" Quán hầu đi săn ở đâu?

Mà lúc này trong Trần phủ, Trần Bình đang tắm nắng, uống trà, cực kỳ khoan khoái.

"Gia chủ, vì sao ngài không cùng thiên tử đi săn."

"Không cần đi, ta đã đi săn rồi." Trần Bình rót chén trà, chuyến này ông ta mà đi săn, dứt khoát trúng độc thủ của ai đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất