Chương 110: Tọa kỵ bị trộm, tọa giá được ‘trang điểm’
Các đệ tử Tiệt Giáo còn lại đều bay ra ngoài theo Vô Đương thánh mẫu và Đa Bảo.
Bạch Cẩm lười biếng ngồi về chỗ của mình, tay gõ lên bàn. ‘Chiu’, một quả nhãn nảy lên, hắn cho vào miệng ăn luôn. Chậc chậc, thảo nào sau này Nữ Oa nương nương sẽ đẩy Linh Châu Tử xuống phàm trần, vì hắn là hùng hài tử coi trời bằng vung!
Hắn chợt nghĩ mình đã nói cho Nhiên Đăng và Huyền Đô biết chuyện mình đã thu Cửu Long Trầm Hương Liễn lại và sắp xếp cho Thanh Ngưu rời đi chưa nhỉ? Hình như chưa nói thì phải? Thôi kệ, chuyện này không quan trọng.
...
Trên một cây cầu nhỏ ở phía đông hoa viên, một tiểu thí hài mặc yếm đang đi tới, một tay cầm dải lụa đỏ, tay kia cầm cái vòng sáng bóng, bên hông giắt một cây bút lông đẹp đẽ. Hắn vừa ngông nghênh bước đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Trong mắt Linh Châu Tử đong đầy nghi hoặc, mình nhớ là ở đây có một con Thanh Ngưu cơ mà? Nó đi đâu rồi? Cái liễn giá lúc nãy kia cũng chẳng thấy đâu, lẽ nào bị người ta lấy cắp rồi?
Hai thân ảnh đột nhiên từ trên trời đáp xuống bên cạnh cây cầu.
Chân Vũ sốt ruột nói: "Không hay rồi, trâu của lão gia đã bị trộm, Kim Giác và Ngân Giáp cũng không thấy đâu."
Huyền Đô cũng tái mét mặt mày, hắn không thể hiểu nổi tại sao Oa Hoàng Thiên lại có kẻ trộm trâu?
Hai người lập tức quay đầu nhìn Linh Châu Tử trên cầu. Linh Châu Tử ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn thẳng vào đối phương. Muốn đánh nhau à?
Tiểu nhi trộm trâu, thân hình vừa khớp.
Tiểu hài tử nghịch ngợm vác đao bay đi. Tiểu hài tử này trắng trẻo phúng phính, nhìn ngoại hình thì hẳn là hắn thuộc kiểu ngoan ngoãn hiểu chuyện, không phải dạng nghịch ngợm. Mà hắn cũng không vác đao, chắc là không phải hắn.
Huyền Đô quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Đi thôi, đi nơi khác xem thử."
Hai người lập tức bay trên trời.
...
Trên một bãi cỏ bằng phẳng, Nhiên Đăng dẫn theo nhóm Kim Tiên trong Xiển Giáo đi tới, vẻ mặt ai nấy đều kỳ lạ. Cửu Long Trầm Hương Liễn bị trộm rồi ư? Chúng ta là nên buồn hay nên vui đây?
Cửu Long Trầm Hương Liễn mất rồi, sau này tọa kỵ của sư phụ là Tứ Bất Tượng. Nó vừa điềm tĩnh vừa tôn quý lại vừa khiêm tốn, vô cùng phù hợp với thân phận của sư phụ, hơn xa Cửu Long Trầm Hương Liễn chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài.
Không còn Cửu Long Trầm Hương Liễn thì sư phụ sẽ không nhớ điểm tốt của Bạch Cẩm nữa. Bọn hắn nghĩ như vậy, lòng thầm reo hò chuyện tốt đó, chúng ta phải cảm ơn tên tiểu tặc kia.
Rầm! Đằng xa dâng trào khí thế cuồng bạo, đám người Đăng Nhiên đăng lập tức quay đầu nhìn.
Từ Hàng ngập ngừng nói: "Hình như bên Tây Giáo xảy ra chuyện, lẽ nào tên tiểu tặc bị bắt? Chúng ta có cần đi xem không?"
Quảng Thành Tử bối rối: "Lỡ như tìm được Cửu Long Trầm Hương Liễn thì sao?"
Nhiên Đăng nhíu mày: "Đi thôi! Nếu đúng là Cửu Long Trầm Hương Liễn và lão sư có duyên thì không tránh được."
Mọi người bay tới nơi phát ra khí tức cuồng bạo kia.
...
Đông đảo đệ tử phương Tây đứng giữa không trung phía trên một hồ nước, sắc mặt người nào người nấy đều xanh mét, rơi vào trạng thái cuồng nộ.
Đệ tử Xiển Giáo, Nhân Giáo và Tiệt Giáo cũng nhao nhao đi tới nhìn trung tâm hồ nước với vẻ mặt kỳ lạ, cố nhịn cười.
Ở trung tâm hồ nước mọc một đóa Công Đức Kim Liên thập nhị phẩm vốn là thần vật trấn áp khí vận của Tây Giáo, cũng là tọa giá của Tiếp Dẫn Thánh Nhân, có điều lúc này trên đóa Công Đức Kim Liên thập nhị phẩm này bị tô đủ mọi màu sắc.
Đông vẽ rùa màu đỏ, tây vẽ heo con màu trắng, nam vẽ một con mèo nhỏ màu đen đang khom lưng, bắc vẽ một con trâu màu xanh đang hai tay chống nạnh, tổng thể mang lại cảm giác khá đáng yêu.
Bên cạnh Kim Liên thập nhị phẩm là một đóa kim vân nhưng kim vân này không phải kim vân bình thường mà là tọa kỵ của Chuẩn Đề Thánh Nhân. Chỉ là lúc này kim vân bị nặn thành những thứ không thể miêu tả.
Trong đám đông Tiệt Giáo, hai mắt Cô Lương bỗng sáng bừng lên, vẻ mặt thích thú. Nàng nói thì thầm: "Sư tỷ, ngươi mau nhìn đi, đáng yêu quá!"
Thạch Cơ trợn trừng mắt, đáng yêu chỗ nào? Rõ ràng là ảnh hưởng tới uy nghiêm của Thánh Nhân.
...
Nụ cười trên gương mặt Di Lặc có phần miễn cưỡng, hắn chậm rãi cất lời: "Đây là trò đùa của đạo hữu nào, mời hiện thân ra gặp ta." Hắn híp mắt nhìn về phía đám người Nhân Giáo, Xiển Giáo, Tiệt Giáo.
Chúng tiên trong Nhân Giáo, Xiển Giáo và Tiệt Giáo ngẩng đầu nhìn trời. Đừng nhìn ta, không phải ta làm.
Trong Oa Hoàng Cung, Chuẩn Đề cất giọng âm u: "Sư tỷ, đây là đệ tử của ngươi?"
"Hắn ra đời dựa theo Tạo Hóa đạo của ta, quả thật có duyên với ta."
Tiếp Dẫn nhăn mặt nói: "Sư huynh, đệ tử của ngài làm vậy mà cũng được à?"
Thông Thiên bực mình lên tiếng: "Bạch Cẩm đã làm gì chứ? Hắn vẫn đang uống rượu một mình kia kìa! Người ngoan nhất là hắn đó!"
Chuẩn Đề trợn mắt, ngươi gọi cái kiểu âm hiểm xảo trá này là ngoan hả? Hắn nghiêm nghị nói: "Sư tỷ, lát nữa đệ tử của ta có làm gì quá đáng thì mong ngài đừng trách tội."
Nữ Oa gật đầu: "Đó là tất nhiên."
Chúng Thánh lại nhìn ra bên ngoài. Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên đều treo nụ cười trên khuôn mặt. Rất thú vị không phải sao?
Trên hồ, Di Lặc hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc đây là trò đùa của vị đạo hữu nào, mời ngươi ra đây gặp mặt!"