Chương 186
Sầm Cửu Nguyên hỏi: “Cô đi đâu?”
Tôi bất lực lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Sầm Cửu Nguyên đứng dậy, nói: “Nếu cô không biết đi đâu, vậy cô có thể đến gặp Lâm đại nhân? Người đó sẽ bảo vệ cho cô!”
Lâm đại nhân?
Lâm Nhuận Dư?
Tôi hít vào một hơi thật sâu: “Không phải anh đã được tự do à? Sao còn tôn trọng gọi anh ta là ‘đại nhân’, chuyện gì xảy ra vậy? Anh còn tôn anh ta là chủ nhân?”
Sầm Cửu Nguyên nói: “Cô chỉ hỏi tôi rốt cuộc là có biết mình làm những gì không? Tôi nói cho cô, tôi biết! Mà còn biết mình đang làm những gì, chẳng phải là phù hợp với những gì cô nói? Tôi thật lòng muốn làm việc cho Lâm đại nhân, một tháng qua, ngài ấy đã làm cho tôi cảm thấy phục.”
“Anh ta sao có thể làm cho anh cảm thấy phục được?” Tôi rùng mình kêu lên. “Lâm Nhuận Dư có một bồ triết lý méo mó, anh ta có thể thuyết phục được mọi người, nhưng anh thì không thể!”
Sầm Cửu Nguyên nói: “Đạo không cùng quan điểm thì không đi chung lối, cô chẳng thể hiểu được.”
“Làm sao mà tôi lại không hiểu? Anh nói tôi nghe, anh ta rốt cuộc đã lấy gì ra để thuyết phục được anh?”
“Cô chẳng thể hiểu đâu. Nhưng La Hy, cô nên biết, trên đời này cũng chỉ còn Lâm đại nhân mới có thể bảo vệ nổi cô.”
Tôi thấy tức cười nhìn anh ta: “Sầm Cửu Nguyên, anh giờ lại giống đa cấp, tôi sẽ chẳng bao giờ đầu quân cho Lâm Nhuận Dư, anh có biết anh ta giờ làm những gì không? Trước đây tôi chỉ biết anh ta là kẻ ác độc, nhưng không ngờ anh ta thật sự là ác quỷ! Anh biết anh ta giờ làm gì trên nhân gian không? Anh ta đang tạo nên thật nhiều tội ác!”
“Nhân tính vốn ác, thứ mà cô nhìn thấy đều là thiện, Lâm Đại Nhân chỉ muốn vạch trần những điều đó ra bên ngoài.”
“Nhân tính vốn ác?” Tôi dường như hiểu ra vấn đề: “Nhân tính chẳng phải vốn thiện hay sao? Lâm Nhuận Dư lại lừa anh như vậy? Sầm Cửu Nguyên, anh vốn không phải như vậy, rốt cuộc là điều gì đã làm anh thành ra như thế, từ tin nhân tính vốn thiện mà giờ lại tin nhân tính vốn dĩ là ác?”
Sầm Cửu Nguyên nhìn tôi chằm chằm: “Bởi tôi được gặp Lâm đại nhân.”
Tôi: “...”
Thật muốn gõ vào cái đầu ngốc nghếch của anh ta!
Sầm Cửu Nguyên lúc này chẳng giống với kiểu đột nhiên lĩnh hội được thứ gì đó, mà lại giống hệt với tin tưởng mù quáng vào một giáo phái nào đó! Trong lúc tôi nằm dưới lòng đất một tháng, Lâm Nhuận Dư rốt cuộc đã làm gì với Sầm Cửu Nguyên? Mới có thể làm cho anh ta thay đổi quan niệm về những giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan một cách triệt để như thế?
Ồ, đúng rồi.
Bên trong Lâm Nhuận Dư là Mạnh Trần, Mạnh Trần lại là con cháu của Mạnh Bà, mà Mạnh Bà là ai, chính là người đã tạo nên canh Mạnh Bà, mà canh Mạnh Bà dùng để tẩy đi những ký ức hồng trần, đừng nói gì đến giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan!
Đúng rồi, Sầm Cửu Nguyên được “tự do”, nhưng nhận thức và ký ức của anh ta thì đã bị Lâm Nhuận Dư rửa cho bằng sạch!
Chẳng trách mà Lâm Nhuận Dư lại nhẹ nhàng đồng ý trả lại Sầm Cửu Nguyên cho tôi, hóa ra là sớm đã ra tay xử lý rồi!
Đúng lúc tôi với Sầm Cửu Nguyên đang nói chuyện thì tôi đột nhiên liếc thấy một người.
La Chương!
Có thể anh ta nghe thấy tiếng mở cửa nên đã vội vàng bước ra. Chỉ là do tôi đang nói chuyện với người khác, thế là anh ta không dám cắt ngang, mà sốt ruột đứng đó đợi.
Vừa nhìn thấy anh ta, tôi sực nhớ ra mình đã quên mất việc của Ái Linh.
Tôi thật là sơ suất, tôi đòi ba người là Sầm Cửu Nguyên, Hạ Doanh Doanh và nhóc Củ Cải, lại duy nhất bỏ quên mất một điều đó là lời hứa tìm lại vợ yêu cho anh ta!
Ài!
Xem ra tôi phải quay trở lại cái phòng khám Lâm Thị kia rồi.
Sầm Cửu Nguyên cũng nhìn thấy La Chương, cái người mà một khi đã bị rửa trôi mất quan niệm giá trị bình thường thì khi đối mặt với nạn nhân mà anh ta đã từng hại, cũng sẽ chẳng có biểu hiện xấu hổ, trái lại còn cười một cách thoải mái như chưa từng xảy ra điều gì.
Tôi chán nản thở dài, dựa vào tường, quay mặt về phía La Chương, có ý rằng: Được rồi, giờ có thể tiếp chuyện anh đây.
La Chương cũng hiểu ý, anh ta tiến tới trước mặt tôi, cầm điện thoại lên bắt đầu chất vấn: “Nay cô gửi tôi phần ghi âm là có ý gì?!”
Tôi hỏi: “Anh xác nhận xem, giọng nói đó có phải là của vợ anh không?”
“Đương nhiên! Một người vợ luôn bên cạnh tôi! Cho dù cô ấy có ăn nhầm thuốc, giọng nói có bị khàn, tôi cũng có thể nghe ra được, đó chính là giọng nói của Ái Linh! Nhưng...” Khẳng định hùng hồn một hồi, La Chương nghi ngờ nói: “Nhưng tại sao, nghe ra thì thấy dường như là cô ấy đã biến thành một con người khác? Cô ấy dường như không quen tôi?”
Tôi nói: “Tình hình dở nhất, là có thể cô ấy đã uống canh Mạnh Bà, cô ấy sẽ không còn nhớ một chút nào về anh nữa.”
“Canh Mạnh Bà?”
Tôi nhìn Sầm Cửu Nguyên một cái, rồi mới nhìn sang La Chương giải thích: “Tôi cứ nghĩ là vợ anh bị trúng tà, hoặc là bị kẻ ác thao túng, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh ta.” Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía Sầm Cửu Nguyên: “Tôi mới ý thức được thủ đoạn người ta đã dùng vô cùng thấp hèn, hắn ta là hậu duệ của Mạnh Bà, chắc chắn là biết làm ra thứ canh Mạnh Bà đó, thậm chí còn có thể thao túng được ký ức của con người ở mức độ cao hơn thế, có nghĩa là hắn ta có thể rửa trôi một phần ký ức, đồng thời có thể giữ lại một phần ký ức khác, thậm chí còn có thể thay đổi được cả quan niệm của người đó. Nếu thật sự là như vậy thì vợ anh sẽ không bao giờ nhớ ra anh.”
Mặt La Chương đần thối: “Cô... cô nói cái gì vậy?”
Sầm Cửu Nguyên nhíu mày, lạnh lùng nhìn tôi: “La Hy, cô đang vẽ ra cái cảnh gì vậy?”
Xem ra là có người đã hiểu và có người thì vẫn chưa.
Tôi nhìn Hạ Doanh Doanh đang đứng đằng sau Sầm Cửu Nguyên, sắc mặt cô ta lúc này vô cùng lo lắng, thế là tôi thấy hiếu kỳ, liền chỉ tay vào cô ta và nói với Sầm Cửu Nguyên: “Tôi cứ thấy lạ, và muốn biết một điều. Lão Sầm, con ma nữ kia là thế nào với anh?”
“Ma nữ?!” La Chương sợ đến mức lùi hẳn ra sau, khi anh ta nhìn sang Hạ Doanh Doanh, thì mặt anh ta trắng bệch.
Sầm Cửu Nguyên nói: “Cô ta là quỷ tôi nuôi.”
Tôi hỏi: “Vậy anh yêu cô ta không?”
Sầm Cửu Nguyên: “...”
Tôi thấy anh ta do dự, thì lại cố bồi thêm: “Anh chắc chắn là yêu cô ta phải không? Nếu không sao anh có thể để cô ta thân thiết với anh như thế? Sinh lý của con người không thể giả vờ, nếu anh thật sự thích một người, cho dù là đứng ở xa, thì ánh mắt của anh hoặc phản ứng của cơ thể anh sẽ bất giác tiến lại gần họ. Nhưng nếu anh ghét một người, thì anh chỉ muốn tránh xa thật xa người đó. Lúc tôi mở cửa ra, tôi có thể nhận ra, Hạ Doanh Doanh bám lấy anh, nhưng cơ thể của anh thì không thế, chẳng có một phản ứng nào. Nếu anh ghét cô ta, thì anh sẽ đẩy cô ta ra, nhưng anh lại không, thì chứng tỏ tình cảm của anh chưa đến cái mức đó, nhưng lý trí lại thôi thúc anh, người này là người thân cận... không, là người thân thiết nhất, yêu thương nhất. Có phải vậy không? Anh Chương?”
Câu cuối cùng, tôi lại quay đầu vứt cái vấn đề đó cho La Chương.
“Đúng!” Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày đều yêu thương nồng nhiệt vợ anh ta, thì cảm nhận của La Chương là chính xác nhất, nên anh ta gật đầu.
Hạ Doanh Doanh tức đến xì khói đến ôm lấy tay của Sầm Cửu Nguyên: “La Hy! Cô đang cố ly gián chúng tôi? Từ lúc bắt đầu, cô đã muốn cướp Sầm Cửu Nguyên của tôi?!”