Chương 47: Quá Giang Xe Miễn Phí
Cũng đúng, đầu đất không biết nói chuyện, chỉ biết hành động!
Nếu như dùng một cái hôn để an ủi tên đầu đất này, tôi cũng đồng ý.
Thế là tôi nhắm mắt, chuẩn bị đón chờ một nụ hôn thì…
“Ọe…”
Không biết có phải do hôm nay hẹn hò ăn quá nhiều đồ ăn đêm hay không, tóm lại là tôi đã nôn.
Không ít dịch nôn chua loét phun lên bộ vest của hắn.
Tôi: “!!”
Thôi xong!
Ngẩng đầu, quả nhiên là nhìn thấy cái mặt xanh lét của Âm Thao.
Người cao quý như hắn, chắc chắn chưa bị người nào làm như vậy cả?
“Việc này không phải tôi cố ý! Anh nghe tôi giải thích, đây là phản ứng bình thường của cơ thế người sống, có thể là do tối nay tôi đã ăn quá nhiều, thức ăn trong dạ dày lên men…”
Tôi chưa nói xong, Âm Thao đã không nhịn được rồi cáu ầm lên, chỉ vào mặt tôi và nói: “Bổn quân từ trước đến nay chưa từng rảnh rang mà đi chơi với bất cứ ai, cũng chưa từng có ai dám đối xử với ta thế này! Đàn bà thật là, cô nói tôi là đầu đất, tôi thấy cô mới chính là đầu đất đấy!”
Chửi xong, hắn liền biến mất!
“Ê! Anh nghe tôi giải thích đã! Tôi thật sự không phải cố ý! Không phải anh biết thuật đọc tâm tư hay sao? Vậy anh phải hiểu rằng tôi không cố ý nôn lên người anh chứ! Đây… thật đúng là hiểu lầm…” Không có lấy một hồi đáp, tôi hiểu rằng Âm Thao đã rời đi, tôi cũng bó tay luôn, ngồi xổm xuống đường, vẫn còn cảm giác buồn nôn do đầy bụng.
Điều này cũng không thể trách tôi được.
Tên đầu đất đó vừa nhìn đã thấy là lần đầu tiên hắn hẹn hò, lúc lên phố, chỉ cần tôi nhìn cái gì đó, mà ánh mắt dừng lại quá ba giây, hắn ngay lập tức mua ngay thứ đó cho tôi, kể cả đồ ăn – giờ xem ra, tôi thật sự ăn quá nhiều rồi đây.
Đợi tôi xong xuôi, đứng lên nhìn bốn phía, gọi tên hắn mấy tiếng, vẫn không có chút hồi âm, lão đó... thật muốn bỏ tôi ngoài đường thế này à?
Làm gì có ai đi hẹn hò mà vứt bạn gái ngoài đường thế này?
Tên đầu đất đáng chết!
Tôi cũng sẽ học hắn, sau này phải đào mộ hắn lên!
Tức chết mất thôi!
Giờ thì làm sao?
Tôi về kiểu gì đây?
Gió đêm thổi, tôi rùng mình một cái, nếu không phải cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu tê bì, da gà da vịt nổi lên, tôi mới đột nhiên nghĩ đến giờ này đã ba bốn giờ đêm, đúng giờ bách quỷ lượn lờ…
Trên đường không một bóng người, vậy thì nhất định là có nhất nhiều ma quỷ rồi!
“Thưa các ông các bà các anh các chị, em không cố ý đi qua nơi này, tuyệt đối không có ý làm phiền các vị nghỉ ngơi!” Tôi vừa đi vừa nhìn bốn phương tám hướng vừa làm động tác tạm biệt bai bai, hy vọng ma quỷ trên phố không bám theo tôi.
Đúng lúc tôi không ngừng bai bai, bai bai khắp lượt, đột nhiên có người đằng sau chạm vào tôi một cái.
“MA!” Tôi kinh hãi.
Người đằng sau bị tôi làm cho giật thót!
Đợi tôi định thần lại mới phát hiện ra người này mặc một bộ đồng phục màu xanh, bên ngoài khoác một cái áo ghi lê vàng lục, bên cạnh còn đang đỗ một cái xe vô cùng ngầu mà ai nhìn cũng phải nể - xe máy của cảnh sát!
Đúng rồi.
Đứng trước mặt tôi lúc này là một cảnh sát giao thông đi tuần tra!
Kệ anh ta là cảnh sát giao thông hay hình sự, đừng quên, thân phận tôi bây giờ đang bị bên hình sự liệt vào danh sách nghi phạm số một!
Làm thế nào nhỉ?
Nếu bị phát hiện là người bình thường, chắc chắn sẽ bị lôi đi tử hình mất!
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, tôi giơ hai tay lên cao qua đầu, bái lạy anh cảnh sát giao thông đó: “Vị đại ca này, tôi chỉ ngẫu nhiên đi qua đây thôi, tuyệt đối không có ý làm phiền đến anh, mong anh đừng bám thấy tôi. A di đà phật, thực ra, tôi là mẹ của ngọc hoàng đại đế, anh bám lấy tôi, con trai tôi sẽ đánh chết anh, a di đà phật ma mi ma mi hông…”
Trong khi tôi đang nói linh ta linh tinh, thì tôi nghe anh cảnh sát đó nói những câu khá quen thuộc: “Báo cáo tổng bộ! Báo cáo tổng bộ! Trên đường XXX phát hiện người giống với nghi phạm giết người La Hy! Xin viện trợ! Xin viện trợ!”
Thật tốt quá, sau này đi hẹn hò với tên Âm Thao, mẹ tôi không phải lo lắng tôi không có xe đưa về nữa rồi…
Mười phút nữa, tôi sẽ được đưa lên xe miễn phí về đến viện tâm thần.
Lúc đến có xe cảnh sát, cũng có xe cấp cứu bệnh viện.
Trận địa bày ra cũng đầy đủ quá.
Trước khi ở trong bệnh viện tâm thần, tôi chưa từng tưởng tượng ra cảnh tượng này.
Mà bây giờ sau khi vào bệnh viện tâm thần, tôi nghĩ rằng việc mình xuất hành bằng những đãi ngộ này thì cũng ngầu!
Viện trưởng Âm cũng đến.
Hắn ta mặc áo blouse trắng, thật ra, hắn ta ở trong viện rất ít khi mặc áo blouse, ngoài những khi phụ trách thăm khám cho tôi, hắn ta cũng không phụ trách bệnh nhân nào khác, cho nên hắn ta không cần mặc áo blouse làm gì.
Mà hôm nay trông hắn ta mặc áo bác sĩ thì càng tỏ rõ uy nghiêm, khi hắn ta đứng trước mặt cảnh sát, làm cho người ta cảm thấy trên mặt hắn ta nổi lên ba chữ “có tiếng nói”.
“Bệnh viện các anh tại sao có thể để một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm như thế này thoát ra ngoài? Nên nhớ, cô ta còn là kẻ tâm thần nặng giết người phanh thây, còn ăn thịt người!”
“Qua những nỗ lực điều trị của viện chúng tôi, chúng tôi cuối cùng đã hạn chế được việc phát bệnh của bệnh nhân này, bây giờ tình hình của cô ta cũng tương đối ổn định, rất ít khi phát bệnh, cho nên không cần lo lắng cô ta sẽ đi giết người nữa.”
“Ngộ nhỡ cô ta phát bệnh trên đường thì sao?”
“Sau này chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc trông chừng cô ta, không để cô ta chạy thoát!”
Sau khi xong việc với cảnh sát, viện trưởng Âm mặt mũi hầm hè trở về xe, xe cứu thương bắt đầu di chuyển về phía bệnh viện, mà hắn ta, lại đang ngồi đối diện với tôi và dùng hết sức để lườm tôi.
Tôi chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội nói: “Tôi đảm bảo lần sau không vậy nữa!”
Chỉ cần Âm Thao không ném tôi bơ vơ giữa đường thế này nữa!
Sắc mặt Âm Thiện không mấy thiện cảm: “Không phải vì lý do đấy!”
“Ế?” Hắn ta không phải đang tức tôi?
Viện trưởng Âm cười lạnh: “Thập Nhị Gia của cô thật giỏi quá chừng, sau khi hai người đi khỏi, tôi mới phát hiện hắn tìm thấy mộ của tôi, lại dùng pháp bảo chấn ở yết hầu trên xác tôi, làm tôi không thể thở được! Tôi thì không có khả năng để tìm hắn tính sổ, mà giờ cô lại ở trong tay tôi, cô xem, có phải tôi nên tính mối nợ này lên cô không?”
Thôi nào, sao những tranh đấu của mấy người dưới âm tào địa phủ các anh lại đổ lên đầu tôi!
Tôi ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn còn hơn cả lúc trước khi bị cảnh sát bắt: “Nếu như anh thật sự muốn tính sổ với tôi, thì anh sẽ không bao giờ nói ra miệng như thế.”
“Coi như cô thông minh!” Viện trưởng Âm khẽ ho một tiếng, thu lại biểu cảm lạnh lùng, hắn ta lấy từ trong túi ra một cặp kính mắt, cùng loại với kính của Tiểu Phấn.
Tôi giả vờ không hiểu, từ chối: “Cảm ơn, tôi không cận thị.”
“Còn giả vờ? Hôm nay Tiểu Viên chẳng phải đã nói với cô rất nhiều việc hay sao? Cô đã biết cặp kính này dùng để làm gì rồi, thì mau mau ngoan ngoãn mà đeo lên, nếu không thì tôi cũng không đảm bảo đêm nay về đến viện, cô vẫn còn giữ được cái mạng của mình!”
Tiểu Viên là tên thật trên bảng tên của Tiểu Phấn đeo trước ngực, cái tên Tiểu Phấn là tôi muốn gọi vậy thôi.
Tôi hít vào một hơi lạnh, ngay lập tức ngoan ngoãn cầm lấy cặp kính rồi đeo lên.
Sau khi đeo, tôi mới phát giác ra điều bất thường trong câu nói của hắn ta: “Đợi chút, sao anh biết Tiểu Phấn đã nói gì với tôi?”